Tu chính án thứ hai: Cần phải được hủy bỏ!

0
1936

Nhiều người Mỹ ghét súng, ghét Hiệp hội Súng trường Quốc Gia NRA, ghét những đảng viên Cộng hòa luôn cổ võ cho quyền tự do súng, luôn hô hào gìn giữ Tu chính án thứ hai.

 Nhưng những tên lái súng, những kẻ làm luật để bảo vệ việc sử dụng và buôn bán súng không nghĩ đơn giản như những người Mỹ còn lại, họ chỉ muốn có được lợi nhuận ngày càng nhiều càng tốt, các nhà lập pháp luôn cần đến họ mỗi khi các mùa tranh cử đến, kẻ bán được nhiều súng, lợi nhuận nhiều thì nhả ra một ít cho những nhà lập pháp Cộng hòa để cố gắng ngăn không để Quốc hội ra luật kiểm soát súng gay gắt, đôi bên cần nhau và đôi bên đều có lợi. Còn, đám dân đen, ra sao thì ra, ai chết mặc ai, đó là hiện trạng của nước Mỹ ngày nay.

Mời xem video bài bình luận qua Youtube

Đối với hàng triệu người trẻ tuổi sắp đến tuổi bầu cử mỗi năm, những người có thể chưa từng cân nhắc đến quyền sử dụng lá phiếu và làm sao để lá phiếu có thể thay bản thân họ để nói lên những mong muốn, khát vọng đối với Quốc Hội, chính phủ.

Không một nhà ngữ pháp học hay một học giả hiến pháp nào có thể giải thích sai về phần mở đầu của Tu chính án thứ hai có ghi rõ rằng: “Một Dân quân được quản lý tốt, cần thiết cho an ninh của một Quốc gia tự do, quyền của người dân được giữ và mang vũ khí, sẽ không bị xâm phạm.” Có nghĩa là, chừng nào lực lượng dân quân còn cần thiết và lực lượng này được quản lý chặt chẽ, thì những gì tiếp theo là đúng.

Nhưng trên thực tế đã không còn gì liên quan và thành phần dân quân không còn tồn tại kể từ khi Lực lượng Vệ binh Quốc gia hiện đại được chính thức thành lập vào năm 1916.

Chúng ta có Quân đội, Hải quân, Thủy quân lục chiến, Cảnh sát biển, Lực lượng Không quân và thậm chí cả Lực lượng Không gian, cũng như Lực lượng Vệ binh Quốc gia, với các thành viên tuyên thệ với chính phủ tiểu bang và liên bang.

Sáu nhánh của lực lượng vũ trang, bao gồm cả Lực lượng Vệ binh Quốc gia. Ngoài sáu nhánh vừa nói, thì không có lực lượng dân quân nào khác cần áp dụng Tu chính án thứ hai.

Nếu một người Mỹ trẻ tuổi, muốn giúp bảo vệ lợi ích của tiểu bang và quốc gia của mình, hỗ trợ công dân trong trường hợp khẩn cấp, hiểu các thao tác chiến thuật và mang súng và học cách vận hành nó, họ có thể đăng ký trở thành Cảnh sát biển dưới những chiếc tàu, trên biển trên sông hoặc trở thành một sĩ quan cảnh sát trên đường phố. Hay gia nhập vào quân đội, với những binh chủng khác nhau, phục vụ bảo vệ đất nước hay các nhiệm vụ ở nước ngoài. Những công việc và vị trí trong sáu nhánh vũ trang này không cần đến Tu chính án thứ hai.

Vì vậy, nhu cầu về một lực lượng dân quân được quản lý tốt, rất quan trọng đối với lịch sử ban đầu của đất nước, giờ đây không còn nữa. Các nhà lập pháp của Quốc hội cần viết lại phần sửa đổi, bỏ qua cái Tu chính án lỗi thời, bất cập và đang bị một số người Mỹ lạm dụng quá mức như hiện nay.

Quyền của người dân được phục vụ trong các lực lượng vũ trang hoặc Lực lượng Vệ binh Quốc gia, hoặc phục vụ với tư cách là nhân viên thực thi pháp luật nếu đủ tiêu chuẩn, sẽ không bị xâm phạm, họ thực sự không cần đến một Tu chính án thứ hai bảo vệ gì cả.

Vậy thì thực sự ai là những người cần đến Tu chính án thứ hai?

Chẳng lẽ tôi gọi tất cả những người Mỹ không đang trong quân đội đều là dân quân hay sao? Ai cấp cho họ tư cách dân quân để được tự do mang vũ khí?

Từ ngữ “dân quân” đang bị những đảng viên Cộng hòa thực sự lạm dụng gần đây đã trở nên đặc biệt khó hiểu hơn bao giờ hết.

Sau vụ xả súng ở trường học Parkland, Florida năm 2018, cựu Thẩm phán Tòa án Tối cao John Paul Stevens đã viết một bài xã luận trên tờ New York Times mô tả Tu chính án thứ hai là “di tích của thế kỷ 18” và cho rằng nó nên bị bãi bỏ.

Cựu Chánh án Tòa án Tối cao Warren Burger, một người bảo thủ do Richard Nixon bổ nhiệm, cho biết vào năm 1991 rằng việc NRA viện dẫn Tu chính án thứ hai là “một sự gian lận” và nói rằng nếu ông ấy đang viết Tuyên ngôn Nhân quyền ngày nay thì ông ấy sẽ bỏ Tu chính án thứ hai ra khỏi Hiến pháp ngay.

Hoa Kỳ đang có đầy đủ các quân binh chủng, từ Lục quân, Hải quân, Thủy quân lục chiến, Cảnh sát biển, Lực lượng Không quân và thậm chí cả lực lượng Không gian, cũng như Lực lượng Vệ binh Quốc gia. Hoa Kỳ có khá đầy đủ các lực lượng khác nhau để bảo vệ đất nước. Hoa Kỳ không cần thiết phải có bất cứ một lực lượng dân quân nào cả. Thế thì tại sao người Mỹ lại không dẹp bỏ đi tu chính án thứ hai?

Chúng ta không sống trong thời kỳ đồ đá, lạc hậu. Chúng ta đang sống trong thời đại văn minh, phát triển nhưng cũng là thời đại của các thuyết âm mưu, chủ nghĩa dân tộc da trắng, thời đại của những người sẵn sàng làm tất cả những gì có thể để chứng minh rằng chính phủ không thể hoạt động, thời đại của những người luôn ca ngợi những kẻ xâm lược, chuyên quyền và hợp tác với họ để phá hoại nền dân chủ nước nhà, thời đại của những người gọi các nhà báo là “kẻ thù của nhân dân” và phi nhân cách hóa các đối thủ chính trị của họ.

Còn nước Mỹ ngày nay thì như thế nào?

Có thể nói, trong tầm nhìn của tôi, nước Mỹ ngày nay rất khác, khác ở chỗ tệ hơn, xấu hơn, chia rẽ hơn. Ngày nay, người Mỹ đang sống ở một đất nước có nhiều súng hơn dân, dân thì có 330 triệu người nhưng súng thì hơn 400 triệu, nơi có nhiều vụ xả súng hàng loạt tính ra nhiều hơn số ngày trong lịch hàng năm, nơi những người trẻ tuổi ngày càng phải trả giá bằng chính mạng sống của họ.

Nếu bằng cách nào đó chúng ta có thể dùng thuật gọi hồn để triệu tập Alexander Hamilton, vị cha già lập quốc, hay James Madison, Tổng thống thứ 4th hoặc Franklin D. Roosevelt, Tổng thống thứ 32nd về thời đại này, trong thế kỷ 21 để nói chuyện với chúng ta về vấn đề súng đạn, tôi cho rằng họ sẽ có rất nhiều điều để nói, nhưng nếu cần đến một lời khuyên từ những người đi trước, tôi nghĩ có lẽ họ sẽ nói một câu thực lòng cho đám con cháu thời nay rằng: “Muốn ngăn chặn thảm họa súng đạn phải không? Muốn người dân được an toàn phải không? Vậy thì sao không dẹp phứt đi Tu chính án thứ hai chết tiệt này? Nước Mỹ đâu có thành phần dân quân nào còn tồn tại để cần đến Tu chính án thứ hai để chống lưng cho nó?

Và trước khi về lại bên kia thế giới nơi ngôi nhà vĩnh cữu của họ, có lẽ họ cũng không hà tiện thêm vào lời nhắn nhủ với đám con cháu ngày nay thêm một câu rằng: “Quyền được an toàn và mưu cầu hạnh phúc của công dân vượt xa bất kỳ quyền cá nhân tưởng tượng nào được sở hữu vũ khí chiến tranh hoặc mang bất kỳ loại súng nào ở nơi công cộng.”

Những người Mỹ trong thời đại này luôn tuyên bố vừa “ủng hộ sự sống” vừa “ủng hộ súng” nên biết rằng phần cách nhìn nhận sự việc của họ thật là mâu thuẫn khi “ủng hộ sự sống” bằng cách cổ võ cho việc “chống phá thai” nhưng lại để cho phụ nữ chết khi sinh con và bỏ rơi những đứa trẻ sống trong cảnh nghèo đói.

Những người Mỹ luôn chống những luật kiểm soát súng gắt gao hơn ở đất nước này luôn tin rằng những người bị bắn chết hàng ngày ở mọi địa điểm như trung tâm mua sắm, cửa hàng tạp hóa, rạp chiếu phim, buổi hòa nhạc, bệnh viện, nhà thờ, trường học, ngoài đường phố đều là những sản phẩm tưởng tượng do đảng Dân chủ, truyền thông báo chí dựng chuyện lên thôi, chứ làm gì có thật, ngoại trừ khi những nạn nhân trong các vụ thảm sát, xả súng là những người thân của những nhà lập pháp Cộng hòa thì có lẽ lúc đó họ mới tin đó là sự thật.

Đại đa số công dân Mỹ muốn có các quy định hợp lý về súng ngay bây giờ. Các bậc cha mẹ và thanh niên Mỹ thuộc mọi thành phần chính trị thất vọng và không hài lòng sâu sắc với văn hóa súng đạn, với tất cả nỗi sợ hãi âm ỉ về những bản tin tiếp theo của những vụ thảm sát, xả súng không biết sẽ xảy ra lúc nào, ngày mai, ngày mốt, gần chung quanh đây hay trong chính ngôi nhà của họ, họ muốn ngăn chặn những cuộc thảm sát, xả súng trong tương lai nhưng những kẻ mà họ bỏ phiếu để ngồi vào Quốc Hội đã không hoàn thành những mong muốn của họ.

Với quan niệm nước Mỹ đang cần có “một lực lượng dân quân được quản lý tốt” do NRA và Antonin Scalia  cổ võ, ủng hộ, khiến nó trở thành một quyền do Chúa ban cho những người dân sống trên đất nước này, vậy thì phải nói chính xác người Mỹ sống trên đất Mỹ ngày nay, ai ai cũng là dân quân cả, mà đã là dân quân thì có quyền giữ súng và được Tu chính án thứ hai bảo vệ.

Làm sao có quốc gia thù địch nào dám tấn công nước Mỹ, một quốc gia với hơn 400 triệu khẩu súng và một lực lượng dân quân với 330 triệu con người, kể cả những trẻ em, em bé đang nằm nôi và những ông bà già đang nằm thoi thóp chờ giờ ra đi, để thoát khỏi cái kiếp làm dân quân bất đắc dĩ mà NRA và Thẩm phán Tòa án Tối cao Antonin Scalia đã gán ghép cho họ?

Không phải ma túy, rượu, fentanyl, thuốc lá, đua xe, đánh lộn đã gây ra cái chết của những người Mỹ trẻ tuổi, mà là súng và quyền được mang súng và được bảo vệ bởi Tu chính án thứ hai.

Nhưng khi nói đến việc cải thiện vấn đề này thì những người trẻ tuổi lại chùn bước trước những cuộc tranh luận về Tu chính án thứ hai, họ đã đầu hàng trước khi bước vào một cuộc chiến.

Những bậc cha mẹ, ông bà muốn con cháu của mình được an toàn khi dẫn chúng đi xem phim, đi mua sắm trong trung tâm thương mại, đi lễ trong nhà thờ, vui chơi cùng bè bạn trong trường học. Tất cả chúng ta đều muốn cảm thấy an toàn trong không gian công cộng nhưng chúng ta lại không tham gia vào những cuộc thảo luận để đòi hỏi những thay đổi và qua đó, có được sự an toàn.

Hãy nhìn vào kết quả của cuộc bầu cử giữa kỳ, rõ ràng là đảng Cộng hòa đã không có được những làn sóng đỏ tràn về điện Capitol, nhưng rõ ràng là họ đã thắng, thắng một phiếu cũng là thắng. Ai đã bỏ phiếu cho đảng Cộng hòa, cũng tức là bỏ phiếu cho những kẻ ủng hộ NRA, ủng hộ tự do súng, ủng hộ quyền mang súng. Những người họ đã tước bỏ sự an toàn của những người Mỹ khác còn lại.

Nhưng khi xảy ra thảm sát, xả súng thì những viên đạn đâu thể phân biệt đâu là người ủng hộ đảng Cộng hòa hay Dân chủ, đâu là người ủng hộ hay chống bọn lái súng NRA?

Lời kết:

Tu chính án thứ hai giờ đây đã lỗi thời với thời đại của chúng ta. Đã đến lúc phải tiễn cái thứ Tu chính án chết tiệt này vào quá khứ cùng với dám dân quân tưởng tượng của những đảng viên Cộng hòa.

Sớm hay muộn, sự thay đổi sẽ đến: Những người Mỹ trẻ tuổi sẽ không chịu đựng ảo tưởng hiến pháp này lâu hơn nữa, tôi tin như vậy.

Những người Mỹ trẻ sẽ không để bị bắt nạt quá lâu để khiến họ không được hoặc không thể nói điều đó.

Một ngày nào đó, để có thể giữ nguyên vẹn nền dân chủ của đất nước trước những nỗ lực điên cuồng của những người Mỹ tự xưng là “những dân quân yêu nước“, thì những người Mỹ trẻ tuổi sẽ cùng nhau đặt Tu chính án thứ hai vào đúng nơi nó thuộc về, hãy quăng nó vào thùng rác lịch sử, vốn đã chất đống quá nhiều vỏ đạn đã qua sử dụng và những cái chết bất ngờ, vô lý cùng những linh hồn vẫn còn tức tưởi khi không hiểu tại sao mình chết.

Việt Linh 03.05.2023