Sunday, December 21, 2025

TIỄN BIỆT MỘT NGƯỜI BẠN

Nguyễn Xuân Nam tổng giám đốc hệ thống truyền thông, bào chí Calitoday – BA MƯƠI NĂM MỘT ĐỜI CHUNG BƯỚC

Nguyễn Ngọc Mùi

Ba mươi năm.
Không phải là một quãng thời gian ngắn để gọi là quen biết.
Ba mươi năm – là gần trọn một đời người trưởng thành, là từng mùa vui buồn, từng lần thăng trầm của nghề truyền thông, báo chí mà chúng tôi đã đi cùng nhau, sát cánh bên nhau, không rời.

Nhà Phật dạy: “Hết thảy các pháp đều vô thường.”
Biết là vậy.
Nói là vậy.
Nhưng khi vô thường đến bằng hình hài của một người bạn tri kỷ, thì dù có hiểu đạo bao nhiêu, lòng người vẫn không khỏi quặn thắt.

Chúng tôi không chỉ là đồng nghiệp.
Chúng tôi là những người bạn đã cùng nhau đi qua những ngày tưởng như không thể đi tiếp, chia sẻ với nhau không chỉ công việc, mà cả những tận cùng sâu kín của đời sống, của số phận, của những nỗi đau không tiện nói thành lời với bất kỳ ai khác.

Chỉ từng ấy thôi, cũng đã đủ để hôm nay, khi tôi đứng trước giường bệnh, nhìn gương mặt anh – người bạn của tôi – mà lòng đau đến đứt ruột.

Anh nằm đó.
Không còn sinh khí.
Không còn ánh mắt từng sáng lên khi nói về nghề, về đời, về những dự định chưa kịp thành.

Trên màn hình máy theo dõi tim, từng nhịp đập yếu dần… yếu dần…
Dù có máy oxy hỗ trợ, miệng anh vẫn hé mở, như đang tìm kiếm – hay cầu xin – không phải cho riêng mình, mà cho đời một chút phép màu cuối cùng. Một chút sinh khí mong manh nào đó, dù chỉ để ở lại cõi này thêm ít phút nữa thôi.

Nhưng vô thường không chờ ai.
Và phép màu đã không đến.

Sau lễ Thanksgiving – khi người người còn đang sum họp gia đình, khi niềm đoàn viên vẫn còn ấm trên từng bàn ăn, khi độc giả vẫn còn lưu luyến những bài viết, những chương trình, những kỷ niệm chưa kịp khép lại – thì anh đã lặng lẽ ra đi.

Ra đi rất nhẹ.
Nhẹ như một hơi thở cuối cùng buông xuống.
Nhưng để lại cho người ở lại một nỗi nặng trĩu kéo dài cả phần đời còn lại.

Anh không kịp đón mùa lễ hội năm mới.
Không kịp thêm một lần ngồi lại, nhìn nhau cười, nhắc chuyện xưa, chuyện nghề.
Không kịp nói một lời từ biệt.

Và tôi – người bạn ba mươi năm của anh – chỉ còn biết đứng trước linh cữu, chắp tay lặng yên, trong lòng thốt lên một câu rất khẽ mà nghe như xé ruột:
Xa cách rồi… thật rồi sao?

Đức Phật dạy rằng: “Ái biệt ly khổ.”
Biết là khổ khi phải xa lìa người mình thương.
Nhưng chỉ khi đứng ở giây phút này, con người mới thấm hết ý nghĩa của lời dạy ấy.

Mất đi một người bạn như anh, nỗi buồn không thể đo bằng nước mắt.
Đó là một khoảng trống không gì bù đắp được – như thể một phần đời đã lặng lẽ theo anh đi mất, để lại những ký ức bỗng trở nên cô đơn.

Anh ra đi, mang theo cả một chặng đường, cả một thời thanh xuân, cả một tình bạn mà tôi biết, trong đời này, sẽ không bao giờ có lần thứ hai.

Xin tiễn anh –
Người bạn, người đồng hành, người đã cùng tôi sống trọn với nghề, với chữ, với đời.

Nguyện cầu theo ánh sáng Phật pháp,
nhà báo Nguyễn Xuân Nam – pháp danh Tâm Phương
buông xả nhẹ nhàng cõi tạm,
tùy duyên hóa sinh về nơi an lành, tịnh lạc.

Còn chúng tôi – những người ở lại –
xin học cách chấp nhận vô thường,
dù lòng vẫn buồn, vẫn đau, vẫn nhớ.

Và sẽ tiếp tục sống, tiếp tục làm nghề, tiếp tục giữ gìn những giá trị tốt đẹp anh đã để lại,
như một nén tâm hương
dâng tiễn anh
trên con đường xa vắng.
Nguyễn Ngọc Mùi

BÀI VIẾT LIÊN QUAN

MỚI CẬP NHẬT

spot_img