Jane Dorotik đã dành hai thập kỷ đấu tranh cho sự tự do của mình. Người mẹ và người vợ California này đã bị kết tội giết chồng mình là Bob vào năm 2001, nhưng luôn khẳng định mình vô tội.
Từ nhà tù, nơi bà thụ án 25 năm tù đến chung thân, Jane đã dành nhiều năm để đệ đơn yêu cầu xem xét lại bằng chứng.
NGƯỜI VỢ BƯỚC RA TỪ BÓNG TỐI
Mỗi đêm trong buồng giam, Jane Dorotik đều nhìn lên trần nhà tróc sơn, tự hỏi: “Có ai ngoài kia tin mình không?”
Câu trả lời luôn là im lặng.
Với thế giới ngoài kia, cô là kẻ giết chồng máu lạnh. Với chính mình, cô là nạn nhân của một nền tư pháp quá vội vã kết tội.
“ Theo nhiều cách, điều đó thật là đau khổ”, Jane giải thích khi được hỏi về vụ án của mình. “Tôi cho rằng có nhiều lúc tôi đã nghĩ, “Làm sao để tiếp tục?”
Từ cái chết bất ngờ đến bản án oan nghiệt
Tháng 2 năm 2000, Bob Dorotik – chồng của Jane – được phát hiện chết bên đường trong một vụ án mạng rúng động vùng Valley Center, California. Dây thừng siết cổ. Đầu chấn thương. Không dấu hiệu cướp tài sản.
Ba ngày sau, cảnh sát gõ cửa nhà Jane.
“Bà bị bắt vì tội giết người cấp độ một.”
Jane sững sờ. Cô từng là y tá, là mẹ của ba đứa con, là người phụ nữ nuôi sống cả gia đình. Và giờ – một tù nhân.
Tại phiên tòa, Jane không được lên tiếng. Luật sư của cô – thay vì phản bác cáo buộc – lại hướng bồi thẩm đoàn sang một cái tên khác: Claire – con gái cô.
Cú sốc ấy khiến gia đình nổ tung. Và Jane – người không giết chồng – bị kết án tù chung thân.
“Làm sao có thể thế được? Làm sao có thể xảy ra được? Chắc chắn tôi sẽ thức dậy và đó là một giấc mơ.”
Jane đã trở thành nghi phạm chính trong vụ giết Bob. Các nhà chức trách tin rằng cô đã tấn công anh ta một cách dã man tại nhà của họ.
Bob dành phần lớn sự nghiệp của mình làm kỹ sư. Jane làm y tá, và sau đó là giám đốc điều hành trong ngành chăm sóc sức khỏe. Hai vợ chồng có với nhau ba người con là Alex, Claire và Nick.
Nhưng các nhà điều tra nghĩ rằng họ biết, tin rằng động cơ là tiền bạc và thoát khỏi cuộc hôn nhân đầy rắc rối. Jane là trụ cột kinh tế chính, và họ biết được cặp đôi đã chia tay trong một năm vào năm 1997.
Trong tù, Jane không khóc than. Cô học cách sống trong cô độc, rồi bắt đầu học… luật.
Ban đầu là thư viện trại giam. Sau là giấy bút, rồi máy đánh chữ cũ kỹ.
Cô viết từng dòng đơn xin xem xét lại vụ án. Gửi đến gần 50 tổ chức pháp lý khắp nước Mỹ. Gửi, rồi bị từ chối. Gửi tiếp. Bị phớt lờ.
10 năm đầu, chỉ có giấy tờ và hi vọng mong manh. 15 năm sau, Jane vẫn chưa bỏ cuộc. Cô không có đội luật sư hùng hậu, không có báo chí bảo vệ, không có người nhà ủng hộ. Chỉ có niềm tin mình vô tội.
“Tôi chắc chắn không làm điều này. Tôi yêu chồng tôi.” Jane, khi đó 53 tuổi, và Bob, 55 tuổi, đã chia sẻ hơn một nửa cuộc đời bên nhau.
Năm 2015, Jane viết thư tay cho Loyola Project for the Innocent, một tổ chức hỗ trợ người bị kết án oan.
Vài tháng sau, cô nhận được lá thư hồi âm đầu tiên sau 15 năm:
“Chúng tôi muốn xem lại hồ sơ vụ án của bà.”
Cô không biết lúc ấy mình đã khóc bao lâu.
Loyola bắt đầu tái điều tra: Họ phát hiện DNA nam giới lạ trên dây thừng siết cổ Bob.
Một cuộc kiểm tra bằng chứng mới đã được thực hiện, bao gồm cả máu tìm thấy trong phòng ngủ của hai vợ chồng. Họ cho biết điều này cho thấy một số vết chưa bao giờ được kiểm tra và một số khác không phải là máu.
Họ chứng minh nhiều vết máu trong phòng ngủ không phải máu hoặc chưa từng xét nghiệm. Họ xác nhận không có DNA của Jane trên thi thể, quần áo, hay móng tay nạn nhân.
Thậm chí, bằng chứng buộc tội nặng nhất – ống tiêm có máu – có thể là kết quả nhiễm chéo trong thùng rác, không phải từ tay sát nhân.
Jane, sau 20 năm, cuối cùng có được một phiên điều trần để lật lại bản án.
Chuyện gì đã xảy ra
Đam mê của Jane là chăn nuôi và cưỡi ngựa, Bob lại là một người chạy bộ cuồng nhiệt.
Vào khoảng 1 giờ chiều ngày 13 tháng 2 năm 2000, Jane nói Bob đã rời đi để chạy bộ. Khi nhiều giờ trôi qua mà không có tin tức gì từ anh ấy, Jane nói cô bắt đầu lo lắng.
Jane kể rằng cô đã tìm kiếm Bob, lái xe lên xuống ngọn đồi nơi anh ấy thỉnh thoảng chạy qua. Đến 7:45 tối, nỗi lo lắng của Jane chuyển thành nỗi sợ hãi. Jane đã gọi điện báo Sở Cảnh sát
Trong khi cảnh sát James Blackmon và những người khác từ Sở Cảnh sát Quận San Diego tìm kiếm Bob, bạn bè và gia đình lo lắng đã tụ tập tại nhà Dorotik.
Con gái của Dorotik, Claire, lúc đó 24 tuổi, đã dành cả tuần để thăm dì và trở về nhà với Jane trong tâm trạng đau khổ.
Và rồi, vào rạng sáng ngày 14 tháng 2, cảnh sát trưởng Blackmon rẽ vào một lối đi riêng, cách nhà Dorotik vài dặm, và phát hiện một thi thể trên đường.

Dựa vào chiếc áo thun, chiếc quần dài đang mặc trên người và từ mô tả của Jane, cảnh sát biết ngay đó là Bob Dorotik.
Thanh tra Rick Empson của Sở cảnh sát quận San Diego đã được gọi đến hiện trường lúc hơn bảy giờ sáng.
Anh ta có máu trên mặt… có máu gần sau đầu anh ta, và có thể thấy có một sợi dây thừng quấn quanh cổ anh ta.
Bob Dorotik đã bị đánh đập và bóp cổ. Vụ án mất tích trước đây đã trở thành một cuộc điều tra giết người.
Không có bằng chứng nào về bất kỳ vụ tai nạn xe cộ nào.
Khi lực lượng thực thi pháp luật đã đến nhà Jane để điều tra về cái chết của Bob, cô đã để họ vào nhà.
Thám tử Empson chú ý đến một đoạn dây thừng treo trên hiên nhà – anh nghĩ rằng mình vừa nhìn thấy thứ gì đó tương tự trên người Bob Dorotik. Có vẻ như đó chính là loại dây thừng được tìm thấy quanh cổ anh ấy.
Và khi các điều tra viên đến phòng ngủ của Bob và Jane, họ phát hiện ra điều gì đó đáng lo ngại hơn. Họ tin rằng họ đang nhìn thấy vết máu bắn tung tóe. Thanh tra Rick Empson: ” Chúng tôi không còn nghi ngờ gì nữa rằng vụ tấn công này xảy ra trong phòng ngủ chính.”
Họ ghi lại những phát hiện của mình vào một sơ đồ, đồng thời chụp ảnh những thứ mà họ tin là máu trên nhiều đồ vật khác nhau trong phòng ngủ, và một vết máu lớn dường như ở mặt dưới nệm.
Jane nói Bob bị chảy máu mũi khi được hỏi về việc có một ít máu trên nệm.
Jane cho biết cũng có một lời giải thích hợp lý cho một số vết máu khác — họ có những con chó bị thương và chảy máu. “Con chó nhỏ này có một ổ áp xe trên má đang rỉ dịch và chúng tôi thấy những giọt máu nhỏ khi nó ngồi trên ghế dài. … “
Các thám tử cũng chú ý đến tấm thảm vì cảm thấy có máu trên thảm.

Những vết máu mà các điều tra viên tìm thấy khắp phòng ngủ khiến Jane ngạc nhiên.
Jane đã không có có lời giải thích nào khác về việc máu bắn tung tóe trên trần nhà, trên cửa sổ, trên tường.
Thêm vào sự nghi ngờ của chính quyền là ống tiêm đẫm máu được tìm thấy trong thùng rác phòng tắm. Jane nói rằng cô đã dùng nó để cho ngựa của mình uống thuốc.
Jane nói “Tôi biết rằng tôi thường xuyên tiêm thuốc cho ngựa… nếu bạn nhìn vào tủ lạnh của tôi ngay lúc này, bạn sẽ thấy ống tiêm cho ngựa.”
Các nhà điều tra đưa ra giả thuyết rằng Jane đã đánh chồng mình bằng một vật gì đó trong phòng ngủ và siết cổ anh ta. Sau đó, cô ta mặc cho anh ta bộ đồ chạy bộ, đặt anh ta vào xe tải của họ và vứt anh ta bên lề đường nơi thi thể anh ta được tìm thấy.
Jane nói rằng vợ chồng họ đã có những thời điểm khó khăn. Nhưng điều đó không thay đổi được sự thật rằng họ yêu nhau. Và tình yêu đó, Jane nói, là lý do tại sao họ làm hòa. Họ đã quay lại sống với nhau như một cặp vợ chồng trong một năm rưỡi trước khi Bob bị giết.
Nhưng cơ quan thực thi pháp luật không hề lay chuyển, và ba ngày sau khi tìm thấy thi thể của Bob Dorotik, Jane đã bị bắt và bị buộc tội giết người cấp độ một.
Nhưng khi vụ án được đưa ra xét xử vào năm 2001, một năm sau vụ giết người, công tố viên Bonnie Howard–Regan đã mô tả cuộc hôn nhân của Dorotik là thực sự gặp trục trặc và nói với bồi thẩm đoàn rằng Jane không muốn trả tiền cấp dưỡng cho Bob trong vụ ly hôn.
Công tố viên nói rằng Bob Dorotik chưa bao giờ chạy bộ. Và ông ta chưa bao giờ rời khỏi nơi cư trú đó khi còn sống.
Theo tiểu bang, Bob thực sự đã bị giết vào đêm thứ Bảy, gần một ngày trước khi Jane báo cáo anh ta mất tích. Khám nghiệm tử thi do Tiến sĩ Christopher Swalwell thực hiện cho thấy thức ăn chưa tiêu hóa phù hợp với những gì Jane nói họ đã ăn tối hôm đó. Bob đã bị giết trong vòng vài giờ sau khi ăn.
Và anh ta không bị giết bên lề đường, công tố viên cho biết. Không có đủ máu ở đó. Thay vào đó, cô ấy nói rằng máu của Bob ở khắp phòng ngủ. Thám tử chính Rick Empson làm chứng rằng anh ta đã yêu cầu Jane giải thích điều đó.
Các nhà chức trách bác bỏ lời giải thích của Jane về vết máu trong nhà là việc Bob bị chảy máu cam. Giả thuyết của họ là Jane đã đánh Bob vào đầu trong phòng ngủ của họ bằng một vật thể khi anh ta đang nằm trên giường, mặc dù họ không bao giờ xác định hoặc tìm thấy bất kỳ vũ khí nào. Charles Merritt, một nhà tội phạm học và nhà phân tích mẫu vết máu của Phòng thí nghiệm tội phạm của Cảnh sát trưởng Quận San Diego, đã kể lại 20 địa điểm mà ông nhìn thấy vết máu.
Hội đồng xét xử cũng được cho xem bằng chứng về vết lốp xe được tìm thấy gần thi thể của Bob. Chuyên gia của tiểu bang Anthony DeMaria cho biết ông đã khớp ba loại lốp xe khác nhau trên xe tải của Dorotik

Bằng chứng thuyết phục nhất liên kết Jane với vụ giết người, theo công tố viên, là ống tiêm được tìm thấy trong phòng tắm. Nó có dấu vết của thuốc an thần cho ngựa bên trong. Và mặc dù không có bằng chứng nào cho thấy Bob đã bị tiêm bất cứ thứ gì, nhưng nó có máu của Bob và dấu vân tay đẫm máu trên đó là của Jane Dorotik. Jane nói rằng cô giúp Bob lau sạch máu mũi khi đang định ném ống tiêm vào thùng rác, do đó có thể đã dính máu của Bob lúc đó.
Nhưng có lẽ những nhân chứng có sức thuyết phục nhất là hai người con trai của Dorotiks, Nick và Alex. Cả hai đều làm chứng chống lại mẹ mình.
Các luật sư của Jane là Kerry Steigerwalt và Cole Casey thừa nhận đây là một đòn giáng mạnh. Lời khai của họ đã gây tổn hại nhất đối với Jane. Vấn đề không phải là những gì họ nói. Vấn đề là họ đã có mặt ở đó để làm chứng cho bên công tố để chống lại mẹ họ.
Khi đến lúc bên bào chữa trình bày vụ án, Steigerwalt thực sự đồng ý với bên công tố về một điểm chính — rằng vụ giết người xảy ra trong phòng ngủ. Nhưng anh ta có một nghi phạm thay thế gây sốc: Claire Dorotik. Steigerwalt cho rằng Claire là một người nóng tính, dễ nổi nóng. Claire ghét cha mình.
Ông ta khẳng định Claire, một người đam mê cưỡi ngựa, ghét cha mình vì ông ta đe dọa sẽ bán những con vật mà cô yêu quý – và ám chỉ rằng cô có khả năng giết người.
Steigerwalt khẳng định Jane không có đủ khả năng về mặt thể chất để thực hiện vụ giết người, nhưng Claire thì có.
Các bồi thẩm đoàn không bao giờ nghe từ Claire, người đã làm chứng thứ năm , hoặc Jane, người đã chọn không làm chứng. Nhưng họ đã nghe từ một người phụ nữ nói rằng cô ấy nghĩ rằng cô ấy đã nhìn thấy Bob vào ngày anh ấy mất tích – ngồi giữa hai người đàn ông trong một chiếc xe bán tải màu đen không xa nơi tìm thấy thi thể anh ấy.
Trong lời kết luận của mình, Steigerwalt cáo buộc các nhà điều tra đã bỏ qua những nhân chứng như người phụ nữ đó và chỉ tập trung vào Jane.
Hội đồng xét xử mất bốn ngày để đưa ra phán quyết.

Vào thời điểm bị kết án giết chồng, bà 54 tuổi và bị kết án 25 năm tù chung thân.
Trong hồ sơ của mình, Jane cho biết bà muốn làm chứng tại phiên tòa nhưng đã để luật sư của bà quyết định. Và nếu bà làm chứng, bà có thể giải thích về dạ dày của Bob — nói rằng đôi khi ông ấy ăn đồ ăn thừa từ đêm hôm trước. Bà cũng mô tả lý thuyết nghi phạm thay thế của luật sư, chỉ ra con gái bà Claire là kẻ giết người, là vô lý.
Trong nhiều năm, trong các hồ sơ, Jane đã nêu ra các vấn đề với toàn bộ vụ án chống lại cô, lập luận rằng các nhà chức trách đã tập trung vào cô ngay từ đầu cuộc điều tra và không theo dõi các đầu mối điều tra khác. Nhưng động thái này đến động thái khác đều bị bác bỏ. Và liên quan đến các khiếu nại về luật sư không hiệu quả của Jane, thẩm phán đã bác bỏ tất cả, phán quyết rằng hiệu suất của luật sư của cô không thiếu sót và hành động của ông không ảnh hưởng đến kết quả của vụ án.
Jane nói “Có rất nhiều khoảnh khắc tôi nghi ngờ khi nào thì mọi chuyện sẽ thay đổi. Rất, rất nhiều khoảnh khắc.”
Tuy nhiên, Jane vẫn không bỏ cuộc. Cô tiếp tục tìm kiếm bằng chứng mới để minh oan cho mình, đặc biệt là khi xét nghiệm DNA trở nên tiên tiến hơn. Năm 2012, cô đã nộp đơn xin xét nghiệm DNA sợi dây thừng được tìm thấy quanh cổ Bob và các vật dụng khác, như mẩu móng tay của Bob, đã được lưu lại nhưng chưa bao giờ được xét nghiệm. Và vào năm 2015, đơn đã được chấp thuận.

Vào thời điểm này, Jane cuối cùng cũng nhận được sự chú ý của một nhóm chuyên xử án oan, Dự án vì người vô tội của Trường Luật Loyola .
Jane nói “Tôi nhận được lá thư tuyệt vời này từ Loyola nói rằng, “Bạn đã liên hệ với chúng tôi và chúng tôi quan tâm đến trường hợp của bạn. … Và sau đó, Loyola đã tiếp quản. Đã hoàn thành xét nghiệm.”
Và những gì mà cuộc thử nghiệm đó tiết lộ, cũng như việc xem xét lại các bằng chứng khác, sẽ thay đổi tiến trình của vụ án.
Jane Dorotik đã dành nhiều năm sau song sắt để yêu cầu một cuộc điều tra mới về bằng chứng được sử dụng để kết tội bà về tội giết chồng Bob. Bây giờ, làm việc với một nhóm từ Dự án Loyola vì Người vô tội, tòa án đã cho phép họ tiến hành xét nghiệm DNA mới trên các vật phẩm như sợi dây thừng được tìm thấy quanh cổ Bob Dorotik, móng tay và quần áo của ông. Hồ sơ kháng cáo nêu rõ rằng DNA của nam giới nước ngoài đã được tìm thấy trên một số vật phẩm.
Kết quả là không có DNA của Jane ở đâu cả.

Nhưng trong khi Jane và nhóm của cô tin rằng kết quả chứng minh cô vô tội, thì tiểu bang lại đưa ra kết luận khác, nêu trong hồ sơ: “… nồng độ DNA thu được quá thấp để có thể đưa ra bất kỳ lời giải thích đáng tin cậy nào.”
Lents đồng ý rằng mức DNA thấp, nhưng ông tin rằng thế là đủ để loại Jane ra khỏi danh sách, và việc không tìm thấy DNA của Jane trên sợi dây, cũng như dưới móng tay của Bob hoặc trên quần áo của anh ta là rất đáng kể.
Nhóm phúc thẩm cũng đã xem xét bằng chứng máu trong phòng ngủ mà công tố viên nói với bồi thẩm đoàn đã được xét nghiệm đầy đủ và là của Bob.
Nhưng theo đơn kháng cáo, không phải mọi điểm trong phòng ngủ được cho là có máu đều được xét nghiệm. Thay vào đó, chỉ xét nghiệm các mẫu đại diện.
Có những trường hợp chỉ lấy một tăm bông với một mẫu đối chứng và nó đại diện cho, ừm, nhiều điểm khác nhau. Đó không phải là cách làm tốt… nó chỉ gây ra sự hiểu lầm.
Trên thực tế, nhóm phúc thẩm cho biết một số vết bẩn giống như máu trên các đồ vật bao gồm vỏ gối, tủ đầu giường, chụp đèn, hóa ra không phải là máu.
Và có những vết bẩn trên tấm trải giường, mà nhà tội phạm học Charles Merritt đã chỉ vào tại phiên tòa và mô tả là máu của Bob. Luật sư của Jane biết rằng những vết bẩn cụ thể đó chưa bao giờ được thử nghiệm, và do bảo quản không đúng cách, tấm trải giường không thể được thử nghiệm lại.
Việc xử lý bằng chứng trong suốt quá trình điều tra cũng được nêu ra khi kháng cáo.

Và còn có ống tiêm, có máu của Bob và dấu vân tay của Jane, được tìm thấy trong thùng rác trong phòng tắm — nhóm phúc thẩm và Lents cho rằng có thể giải thích được điều này.
Nathan cho rằng ” nếu bạn vứt ống tiêm đó vào thùng rác… Bob ném miếng khăn giấy Kleenex đẫm máu vào thùng rác đó, chúng có thể chạm nhau. Việc dính DNA từ vật này sang vật khác trong thùng rác không phải là điều bất ngờ.
Lents cảm thấy việc ống tiêm được tìm thấy trong thùng rác đã khiến anh ta không chú ý đến Jane.
Nathan nói ” Nếu bạn đang dọn dẹp sau một vụ giết người, bạn sẽ không bỏ lại ống tiêm đẫm máu trong thùng rác.”
Nhưng nhà nước vẫn giữ nguyên kết quả điều tra ban đầu, khẳng định phòng ngủ là hiện trường vụ giết người, tuyên bố rằng bằng chứng vẫn chỉ ra Jane Dorotik là kẻ giết người, và rằng “các lập luận của bên bào chữa phần lớn bắt nguồn từ suy đoán và tuyên bố sai sự thật”.
Tuy nhiên, nhóm phúc thẩm của Jane vẫn khẳng định phòng ngủ trông không giống hiện trường vụ án, đây cũng là điều mà Lents tin tưởng.
Không có bằng chứng nhất quán nào chỉ ra vụ đánh đập tàn bạo đã xảy ra trong phòng ngủ đó. … nếu Bob còn sống đến ngày nay và các điều tra viên vào phòng anh ấy, sẽ không ai nói rằng, ồ, trông giống như có người bị sát hại ở đây.
Khi các luật sư của cô xem xét bằng chứng, Jane Dorotik, vào năm 2020, đã được tạm thời và có điều kiện ra khỏi tù do lo ngại về sức khỏe COVID. Câu hỏi bây giờ là, liệu bằng chứng mới mà luật sư của cô tìm thấy có đủ để khiến cô được thả vĩnh viễn không?
Nỗ lực cuối cùng của JANE DOROTIK cho sự tự do
Khi công lý xin lỗi, nhưng không gột sạch được vết thương
Năm 2020, đại dịch COVID khiến Jane tạm thời được thả ra vì lý do sức khỏe. Nhưng rồi, cô nhận được tin chấn động:
Viện kiểm sát đồng ý: Bằng chứng ban đầu không còn đủ vững chắc. Họ đề nghị hủy bản án.
Jane ngồi trong tòa, bàn tay run lên khi nghe thẩm phán nói: “Bà Jane Dorotik, bà được tự do.”
Nhưng ba tháng sau, công tố quay lại – muốn xử lại vụ án. Jane lại phải vào vòng xoáy pháp lý.
Sau khi được tại ngoại, Jane bắt đầu chuẩn bị biện hộ cho mình bằng cách thuê luật sư Kerry Steigerwalt.
Cô ấy biết mình bị coi là kẻ giết người nhưng thực tế cô ấy không phải là kẻ giết người.
Và tại phiên tòa, luật sư của Jane sẽ đưa ra một nghi phạm bất ngờ, người mà ông cho là phải chịu trách nhiệm cho vụ giết người của Bob Dorotik.
Jane nói “Tôi biết mình vô tội, nhưng tôi không còn tin tưởng vào hệ thống pháp luật nữa. Tôi tin rằng tôi có thể bị kết án vì điều gì đó mà tôi không làm. Và điều đó rất đáng sợ.”
Trong khi Jane lo lắng về kết quả xét xử của mình, Claire Dorotik con gái cô lại tự tin hơn nhiều về cơ hội của mẹ mình.
Claire nói “Mẹ tôi không thể phạm tội này. Bà ấy không có động cơ và cũng không có cơ hội.”
Vào mùa hè năm 2020, Jane Dorotik và nhóm của cô hy vọng tòa án sẽ lật ngược phán quyết của bồi thẩm đoàn, biến việc cô được tạm thời thả khỏi tù thành sự tự do lâu dài.
Một phiên điều trần đã được lên lịch, nhưng sau đó đột nhiên tiểu bang yêu cầu tổ chức phiên điều trần trực tuyến ngoài kế hoạch.
Bên công tố đã thừa nhận những gì luật sư của Jane đã lập luận từ trước đến nay. Bằng chứng ADN hiện có vào năm 2020 có chất lượng và số lượng khác biệt nhiều so với bằng chứng được trình bày tại phiên tòa năm 2001.
Kết quả xét nghiệm DNA mới – cũng như các vấn đề về cách Phòng xét nghiệm tội phạm của Cảnh sát trưởng xử lý bằng chứng – đã gây nghi ngờ về phán quyết. Nhưng điều xảy ra tiếp theo thậm chí còn bất ngờ hơn. Tiểu bang yêu cầu hủy bỏ bản án giết người của Jane … và thẩm phán đã đồng ý.
Nhưng thử thách của Jane vẫn chưa kết thúc. Ba tháng sau, trong một động thái gây sốc khác, văn phòng DA đã quyết định xét xử lại cô .

Các luật sư của Jane đã đặt câu hỏi về độ tin cậy của một số chuyên gia của Nhà nước, bao gồm Charles Merritt của Phòng thí nghiệm tội phạm của Cảnh sát trưởng. Cuối cùng, thẩm phán phán quyết rằng phiên tòa mới có thể tiếp tục, nhưng một số bằng chứng quan trọng được trình bày trong phiên tòa ban đầu của cô sẽ không được chấp nhận — bao gồm cả những vết lốp xe gần nơi tìm thấy thi thể của Bob có liên quan đến xe tải của Jane.

Cho đến tháng 5/2022, ngay trước giờ chọn bồi thẩm đoàn, công tố một lần nữa thay đổi lập trường:
“Chúng tôi không thể chứng minh tội trạng vượt qua nghi ngờ hợp lý. Tất cả cáo buộc sẽ được hủy bỏ.”
Thẩm phán: Cô Dorotik, cô được tự do. Chúc cô may mắn.
Lần này, Jane thực sự được trả lại tự do – mãi mãi.
Người sống sót và giấc mơ mang tên công lý
Jane bước ra khỏi tòa, không còn là phạm nhân, mà là chiến binh sống sót.
Nhưng cái giá phải trả quá đắt: hơn 20 năm tuổi trẻ sau song sắt. Một gia đình tan vỡ. Một đứa con trai qua đời. Một người con khác thì không được tha thứ
Dù vậy, Jane không quay lưng với thế giới. Cô chọn trở thành người truyền cảm hứng, hợp tác với các tổ chức pháp lý, hỗ trợ phụ nữ đang bị giam oan trên khắp nước Mỹ.
“Tôi đã mất 20 năm, nhưng nếu câu chuyện của tôi cứu được một ai đó khỏi bản án oan… thì nó vẫn đáng.”
Vẫn còn một câu hỏi: Ai thực sự giết Bob Dorotik?
Bob đã chết. Jane được minh oan. Nhưng sát nhân thì sao? Không ai biết. Không ai truy cứu.
Nhưng Jane – người từng bị giam cầm oan 25 năm – vẫn chọn nhìn về phía trước.
Sau phiên điều trần, luật sư của Jane đã nói về cuộc chiến kéo dài hàng thập kỷ của bà.
Jane Dorotik đang nỗ lực xây dựng lại cuộc sống sau gần hai thập kỷ ngồi tù.
Jane cũng hy vọng rằng cô có thể tạo ra sự khác biệt trong cuộc sống của những người khác khi cô làm việc với các nhóm vận động giúp đỡ những phụ nữ bị giam giữ.
Ny (Tổng hợp từ CBS News)