Tại sao rất nhiều người bỏ phiếu cho Trump?

0
2365

Trong bản tin Substack của cựu Bộ trưởng Lao động Robert Reich đã đặt ra một câu hỏi có lẽ đang nằm trong tâm trí của nhiều người Mỹ chân chính, có nhận thức và hiểu biết, rằng: “Tại sao rất nhiều người sẵn sàng bỏ phiếu cho Trump?

Để cử tri đưa ra quyết định thông minh về các ứng cử viên, họ phải được thông báo đầy đủ. Nhưng đáng buồn thay, đó không phải là những gì đang xảy ra ngày nay ở Mỹ. Nếu chúng ta không đối mặt với cuộc khủng hoảng này, chính nền dân chủ sẽ phải trả giá.

Mời xem video bài bình luận qua Youtube

Rốt cuộc, đã có ít nhất bảy cuộc thăm dò quốc gia được thực hiện bởi các tổ chức có uy tín trong vài tuần qua và không một cuộc thăm dò nào cho thấy Biden đánh bại Trump trong cuộc đối đầu năm 2024.

Robert Reich trích dẫn nhiều tội ác, dối trá và những tuyên bố phát xít hoàn toàn được quy cho Trump, tiếp theo là danh sách đáng kể những thành tựu của Biden, và sau đó đưa ra một cuộc thăm dò hỏi liệu mọi người có nói rằng họ đang bỏ phiếu cho nhà độc tài wannabee thực sự đầu tiên của Mỹ vì sự thiếu hiểu biết, tức giận/sợ hãi, phân biệt chủng tộc/bài ngoại hay tuổi tác của Biden hay không.

Tất cả chắc chắn là những yếu tố quan trọng, nhưng tôi tin rằng biến số lớn nhất trong việc người Mỹ sẵn sàng nói rằng họ sẽ bỏ phiếu cho Trump đơn giản hơn nhiều: đó là họ tin vào những gì báo chí đưa tin và tường thuật hàng ngày, họ ít được nghe về những chính sách kinh tế, khí hậu, đối ngoại của chính phủ Biden, họ chỉ thấy những bất công của Trump qua những bản án đó đây trên khắp đất nước, họ chỉ đọc được những lời ta thán, kêu ca, chửi bới, miệt thị người khác của Trump vì ông ta nói là đang bị đàn áp chính trị.

Tôi không nói về một sự thiên vị trái/phải hay Dân chủ/Cộng hòa đơn giản, hay một ưu tiên chính trị được tổ chức bởi các phóng viên hoặc nhà xuất bản và biên tập viên của các phương tiện truyền thông lớn của quốc gia. Mặc dù có một số trường hợp mạnh mẽ được thực hiện để tạo tiếng nói cho các tập đoàn khổng lồ và các nhân vật truyền thông triệu phú có sở thích về thuế thấp và bãi bỏ quy định.

Nhiều thế hệ trước, chúng ta gọi các tờ báo thường mổ xẻ các vụ bê bối và mưu đồ của người nổi tiếng là “báo chí vàng“. Thuật ngữ này bắt nguồn từ những năm 1890 khi William Randolph Hearst mua, vào năm 1895, lúc đầu chỉ là một tạp chí, một tờ báo ở New York mà ông đã sử dụng để cạnh tranh thành công với Thế giới New York thống trị lúc bấy giờ của Joseph Pulitzer.

Randolph Hearst đã tạo nên sức hút với độc giả khi tập trung vào những người nổi tiếng và chủ nghĩa giật gân, từ những năm 1890 cho đến thời kỳ Thế chiến II, “báo chí vàng” thống trị bối cảnh truyền thông Mỹ.

Sau Thế chiến II, để thúc đẩy nhu cầu của công chúng đối với tin tức thực tế và báo cáo nghiêm túc – và sự nhấn mạnh mới vào báo cáo dựa trên thực tế và nội dung đã quay trở lại sự thống trị của truyền thông. Nó đã sinh ra những gì đã trở thành kỷ nguyên của Walter Cronkite và Catherine Graham, với báo cáo trung thực, đáng tin cậy về mọi thứ, từ tội ác Watergate của Nixon đến nỗi kinh hoàng của vụ ám sát Kennedy và Chiến tranh Việt Nam.

Truyền thông Mỹ bắt đầu hoạt động dựa trên chất lượng báo cáo của họ và độ tin cậy của các nguồn tin của họ, cũng như các tờ báo và mạng lưới tin tức phát thanh lớn và thậm chí khu vực của quốc gia.

Nhưng không được bao lâu, những năm 1990, kỷ nguyên “báo chí vàng” đã sống lại khi đất nước bị biến đổi bởi sự theo đuổi không ngừng bởi sự sa đọa của Newt Gingrich và Ken Starr về mối quan hệ của Bill Clinton với Monica Lewinsky.

Đặc biệt, từ sau khi Ronald Reagan chấm dứt việc thực thi Học thuyết Công bằng vào năm 1987, các đài phát thanh và truyền hình không còn bị gánh nặng bởi yêu cầu “thông tin chính xác vằ trung thực vì lợi ích công cộng” để duy trì giấy phép phát sóng của họ; cả ba mạng truyền hình lớn đều chuyển các bộ phận tin tức của họ – vốn đang thua lỗ trên toàn cầu vì yêu cầu về “tin tức trung thực” đã chuyển sang “tin tức giải trí, giật gân, bùng nổ, gây chấn động“, nhờ đó họ vẫn tồn tại cho đến ngày nay và hiện đã trở thành trung tâm lợi nhuận đáng kể.

Sự hợp tác quốc gia năm 1988 của Rush Limbaugh và Fox “News” năm 1996 của Rupert Murdoch đã thiết lập giai điệu cho “báo chí vàng” mới của thời đại này, họ bắt đầu tập trung nói nhiều về tính cách, người nổi tiếng và các vụ bê bối, tranh luận về hậu quả của các quyết định của quốc hội và tổng thống.

Ngày nay, “báo chí vàng” của thời đại này có nghĩa chính xác hơn là “báo chí hèn nhát“, “báo chí vàng hèn nhát” ngày nay có mặt khắp nơi trên các phương tiện truyền thông được đa số người Mỹ tiêu thụ hàng ngày.

Kết quả là, một cuộc thăm dò của Wall Street Journal vào tháng 10 cho thấy 52% cử tri Mỹ ngày nay cho rằng Trump “có thành tích mạnh mẽ” nhưng chỉ 40% nói như vậy đối với Biden.

Rõ ràng, đây là cách “báo chí vàng hèn nhát” đã thay đổi bối cảnh chính trị của người Mỹ và ngày càng tập trung sâu hơn đến những vụ bê bối / người nổi tiếng / người tai tiếng / người được chú ý nhiều. Và họ chỉ tập trung vào Trump, vào các đảng viên Cộng hòa tại Hạ viện và các tiểu bang, vào các chính sách trả thù, vào các lời đe dọa của Trump, vào những kẻ xấu xí đầy tai tiếng như Kari Lake, Rudy Giuliani, Marjorie Taylor Greene, George Santos và những kẻ vừa lãnh án trong vụ bạo loạn ở điện Capitol.

Tạp chí Báo chí Columbia, được cho là cơ quan giám sát đầu tiên của báo cáo tin tức Mỹ, vừa công bố một bản cáo trạng gay gắt về việc đưa tin chính trị trên The New York Times và The Washington Post.

Bởi vì những tờ báo này được đọc và tôn trọng rộng rãi, chúng có xu hướng thiết lập chương trình nghị sự và giọng điệu cho hầu hết các báo cáo khác ở Hoa Kỳ, và những gì Tạp chí Báo chí Columbia tìm thấy là thực sự gây chấn động, rằng: “Cả hai tờ báo lớn này đều nhấn mạnh đến những vụ tai tiếng của những người nổi tiếng, tập trung vào những câu chuyện có chức năng giải trí cho độc giả hơn là giáo dục họ về những khác biệt cơ bản giữa các đảng chính trị.”

Trên tờ The New York Times, với 408 bài báo trên trang nhất chỉ có 219 bài viết là về chính trị trong nước. Nhưng chỉ có 10 bài viết giải thích chính sách công trong nước một cách chi tiết. Và chỉ có 1 bài duy nhất nói về một vấn đề chính sách tại Quốc hội, đó là: “Những nỗ lực của đảng Cộng hòa nhằm thu hẹp an sinh xã hội.”

Trên tờ The Washington Post “Trong số 393 bài báo trên trang nhất chỉ có 215 bài viết về chính trị trong nước, và hoàn toàn không có bài viết nào nói về các chính sách của chính phủ Biden.

Đây chính xác là loại “báo chí vàng hèn nhát” đã dẫn đến cuộc bầu cử năm 2016 và đưa Donald Trump lên làm tổng thống. Nhưng điều đáng lên án và phỉ nhổ loại “báo chí vàng hèn nhát” này, họ chỉ cho ra chọn lọc về tin tức trong ngày với xu hướng nghiêng nặng về GOP, về các nhà lập pháp Cộng hòa, hay nói chính xác hơn là từ chối báo cáo về những chníh sách thành tựu của Tổng thống Biden và đảng Dân chủ.

Lời kết:

Ở bất kỳ quốc gia dân chủ nào khác, khi một chính trị gia hàng đầu kêu gọi kiểm duyệt hoặc trừng phạt một cơ quan truyền thông sẽ là tin tức nóng hổi sẽ được chạy ngay trên trang nhất, nên huầ như các chính trị gia đều không dám nói động gì đến giới truyền thông.

Báo chí vàng của thời đại này không chỉ tạo điều kiện cho sự trỗi dậy của một kẻ mị dân phát xít và sự sùng bái ông ta từ một đám zombies MAGA mà báo chí vàng còn tẩy não và dẫn đường sai lệch quan điểm của người Mỹ về thực tế khách quan.

Để trả lời cho câu hỏi của ông Robert Reich về lý do tại sao nhiều cử tri ủng hộ Trump hơn Biden bất kể thực tế trong thế giới thực, đó là vì nước Mỹ đang có quá nhiều những loại “báo chí vàng hèn nhát“. Thẳng thắn mà nói, đó chính là một tội ác chống lại nền dân chủ của chúng ta.

Để cử tri đưa ra quyết định thông minh về các ứng cử viên, họ phải được thông báo đầy đủ. Đáng buồn thay, đó không phải là những gì đang xảy ra ngày nay ở Mỹ, và báo chí vàng hèn nhát của thời đại chúng ta là điềm xấu cho cuộc bầu cử năm 2024 và tương lai của nước cộng hòa dân chủ của chúng ta.

Bây giờ các tập đoàn truyền thông lớn của đất nước chúng ta đã thất bại thảm hại trong nghĩa vụ thông báo cho công chúng sự thật và phơi bày những tội ác, những âm mưu thâm độc, những kế hoạch ma quỷ của những kẻ phá hoại đất nước. Vì lợi nhuận quá lớn, họ sẽ tiếp tục chấp nhận mang tiếng là những kẻ thất bại trước sự thật và lương tâm của những người hành nghề báo chí.

https://www.wsj.com/articles/what-is-qanon-what-we-know-about-the-conspiracy-theory-11597694801
https://www.mediamatters.org/
https://www.npr.org/2023/11/29/1215806967/how-support-for-trump-is-causing-a-rift-in-the-evangelical-church
https://www.commondreams.org/opinion/media-coverage-trump-s-fascism

https://en.wikipedia.org/wiki/Media_bias_in_the_United_Stateshttps://www.americanprogressaction.org/issues/restoring-social-trust-in-democracy/