Chính sách đối ngoại của Mỹ được xây dựng trên tham nhũng?

0
1845

Nhìn bề ngoài, chính sách đối ngoại của Mỹ dường như hoàn toàn phi lý. Mỹ rơi vào hết cuộc chiến thảm khốc này đến cuộc chiến thảm khốc khác – từ Afghanistan, Iraq, Syria, Libya, Ukraine và Gaza. Trong những ngày gần đây, Mỹ bị cô lập trên toàn cầu trong việc ủng hộ các hành động diệt chủng của Israel chống lại người Palestine, bỏ phiếu chống lại nghị quyết của Đại hội đồng Liên Hợp Quốc về lệnh ngừng bắn ở Gaza được 153 quốc gia với 89% dân số thế giới ủng hộ, và chỉ bị Mỹ và 9 quốc gia nhỏ có dân số thế giới dưới 1% phản đối.

Mời xem video bài bình luận qua Youtube

1,5 nghìn tỷ đô la chi tiêu quân sự mỗi năm là trò lừa đảo tiếp tục mang lại cho tổ hợp công nghiệp quân sự và những người trong nội bộ Washington ngay cả khi số tiền đó làm nghèo nàn và gây nguy hiểm cho chính nước Mỹ và thế giới.

Trong 20 năm qua, mọi mục tiêu chính sách đối ngoại lớn của Mỹ đều thất bại. Taliban trở lại nắm quyền sau 20 năm Mỹ chiếm đóng Afghanistan. Iraq thời hậu Saddam trở nên phụ thuộc vào Iran. Tổng thống Syria Bashar al-Assad vẫn nắm quyền bất chấp nỗ lực của CIA nhằm lật đổ ông. Libya rơi vào một cuộc nội chiến kéo dài sau khi một phái bộ NATO do Mỹ dẫn đầu lật đổ Muammar Gaddafi. Ukraine đã bị Nga tấn công trên chiến trường vào năm 2023 sau khi Mỹ bí mật phá vỡ thỏa thuận hòa bình giữa Nga và Ukraine vào năm 2022.

Để hiểu được trò lừa đảo chính sách đối ngoại, hãy nghĩ về chính phủ liên bang ngày nay như một bộ phận được kiểm soát bởi những người trả giá cao nhất.

Bất chấp những thất bại đáng chú ý và tốn kém này, hết lần này đến lần khác, cùng một dàn nhân vật vẫn nắm quyền lãnh đạo chính sách đối ngoại của Mỹ trong nhiều thập niên, bao gồm Joe Biden, Victoria Nuland, Jake Sullivan, Chuck Schumer, Mitch McConnell và Hillary Clinton.

Cần phải nhận ra rằng chính sách đối ngoại của Mỹ hoàn toàn không phải là về lợi ích của người dân Mỹ. Đó là về lợi ích của những người trong nội bộ Washington, khi họ theo đuổi các khoản đóng góp chiến dịch và công việc sinh lợi cho bản thân, nhân viên và các thành viên gia đình. Nói tóm lại, chính sách đối ngoại của Mỹ đã bị tấn công bởi những số tiền lớn.

Kết quả là, người dân Mỹ đang thua lỗ lớn. Các cuộc chiến thất bại kể từ năm 2000 đã tiêu tốn của họ khoảng 5 ngàn tỷ đô la chi tiêu trực tiếp, tương đương khoảng 40.000 đô la cho mỗi hộ gia đình. Khoảng 2.000 tỷ USD khác sẽ được chi trong những thập niên tới để chăm sóc các cựu chiến binh. Ngoài những chi phí trực tiếp mà người Mỹ phải gánh chịu, chúng ta cũng nên nhận ra những chi phí khủng khiếp ở nước ngoài, với hàng triệu sinh mạng bị mất và hàng ngàn tỷ đô la tàn phá tài sản và thiên nhiên trong các khu vực chiến tranh.

Chi phí tiếp tục tăng. Các khoản chi tiêu liên quan đến quân đội Mỹ vào năm 2024 sẽ vào khoảng 1,5 ngàn tỷ USD, tương đương khoản nợ 12.000 USD cho mỗi hộ gia đình, nếu chúng ta cộng thêm chi tiêu trực tiếp của Ngũ Giác Đài, ngân sách của CIA và các cơ quan tình báo khác, ngân sách của Cơ quan Cựu chiến binh, chương trình vũ khí hạt nhân của Bộ Năng lượng, “viện trợ nước ngoài” liên quan đến quân sự của Bộ Ngoại giao (như viện trợ cho Israel, Ukraine) và các dòng ngân sách liên quan đến an ninh khác. Hàng trăm tỷ đô la là tiền chảy xuống cống, bị lãng phí trong các cuộc chiến tranh vô ích, các căn cứ quân sự ở nước ngoài và việc xây dựng vũ khí hoàn toàn không cần thiết đưa thế giới đến gần hơn với Thế chiến III.

Thật thú vị, bộ phận Công nghiệp Y tế cạnh tranh với bộ phận Chính sách Đối ngoại là sự so sánh tài chính đáng chú ý. Chi tiêu y tế của Mỹ đạt tổng cộng 4,5 ngàn tỷ đô la vào năm 2022, tương đương khoảng 36.000 đô la cho mỗi hộ gia đình, cho đến nay là chi phí y tế cao nhất trên thế giới, trong khi Mỹ xếp hạng thứ 40 trên thế giới trong số các quốc gia về tuổi thọ. Nếu thực sự mỗi hộ gia đình tại Mỹ được chăm sóc y tế, sức khỏe với số tiền khoảng 36.000 đô la thì làm gì có những người homeless, làm gì có những người nghèo không dám đi bệnh viện chữa bệnh, làm gì có những gia đình trông mong từng gói thực phẩm cứu trợ của tiểu bang? Một chính sách y tế thất bại chuyển thành những khoản tiền rất lớn cho ngành y tế, giống như một chính sách đối ngoại thất bại chuyển thành doanh thu khổng lồ của tổ hợp công nghiệp quân sự.

Bộ phận Chính sách Đối ngoại được điều hành bởi một nhóm nhỏ, bí mật và chặt chẽ, bao gồm các quan chức hàng đầu của Tòa Bạch Ốc, CIA, Bộ Ngoại giao, Ngũ Giác Đài, Ủy ban Dịch vụ Vũ trang của Hạ viện và Thượng viện, và các công ty quân sự lớn bao gồm Boeing, Lockheed Martin, General Dynamics, Northrop Grumman và Raytheon.

Các nhà hoạch định chính sách đối ngoại chủ chốt điều hành hoạt động của 800 căn cứ quân sự ở nước ngoài của Mỹ, hàng trăm tỷ đô la hợp đồng quân sự và các hoạt động chiến tranh nơi thiết bị được khai triển. Càng có nhiều cuộc chiến, tất nhiên, càng kinh doanh thành công. Việc tư nhân hóa chính sách đối ngoại đã được khuếch đại rất nhiều bởi các doanh nghiệp chiến tranh, các nhà sản xuất vũ khí và các nhà thầu như Haliburton, Booz Allen Hamilton và CACI.

Ngoài hàng trăm tỷ đô la của các hợp đồng quân sự, còn có những tác động lan tỏa kinh doanh quan trọng từ các hoạt động của quân đội và CIA. Với các căn cứ quân sự ở 80 quốc gia trên thế giới và các hoạt động của CIA ở nhiều quốc gia khác, Mỹ đóng một vai trò lớn, mặc dù chủ yếu là bí mật, trong việc xác định ai cai trị ở các quốc gia đó, và do đó về các chính sách định hình các giao dịch sinh lợi liên quan đến khoáng sản, hydrocarbon, đường ống, đất nông nghiệp và rừng. Hoa Kỳ đã đặt mục tiêu lật đổ ít nhất 80 chính phủ kể từ năm 1947, thường do CIA lãnh đạo thông qua việc xúi giục đảo chính, ám sát, nổi dậy, bất ổn dân sự, giả mạo bầu cử, trừng phạt kinh tế và chiến tranh công khai.

Ngoài lợi ích kinh doanh, tất nhiên có những nhà tư tưởng thực sự tin vào quyền thống trị thế giới của Mỹ. Về mặt lý thuyết, chính sách đối ngoại được thực hiện là vì lợi ích của người dân Mỹ, mặc dù điều ngược lại là sự thật, lợi ích thực sự là các tổ hợp công nghiệp quân sự, các đãi công ty, các nhà tài phiệt và các nhà lập pháp lưỡng đảng. Người dân Mỹ hiếm khi ủng hộ các chính sách đối ngoại Mỹ khi họ thỉnh thoảng nghe thấy sự thật. Các cuộc chiến tranh của Mỹ không được tiến hành bởi nhu cầu phổ biến của những người Mỹ bình thường mà bởi các quyết định từ trên cao. Các biện pháp đặc biệt là cần thiết để giữ cho người dân tránh xa việc ra quyết định.

Biện pháp đầu tiên là tuyên truyền không ngừng. Tuyên truyền được khuếch đại bởi các viện nghiên cứu ở Washington sống nhờ vào sự đóng góp của các nhà thầu quân sự và đôi khi là các chính phủ nước ngoài.

Thứ hai là che giấu chi phí của các hoạt động chính sách đối ngoại. Vào những năm 1960, Chính phủ Hoa Kỳ đã phạm sai lầm khi buộc người dân Mỹ phải chịu chi phí của tổ hợp công nghiệp quân sự bằng cách đưa những người trẻ tuổi chiến đấu ở Việt Nam và bằng cách tăng thuế để trả cho chiến tranh. Công chúng đã nổ ra phản đối.

Từ những năm 1970 trở đi, chính phủ đã khôn ngoan hơn nhiều. Chính phủ đã chấm dứt dự thảo, và biến nghĩa vụ quân sự thành một công việc cần người chứ không phải là một dịch vụ công cộng, được hỗ trợ bởi các khoản chi của Ngũ Giác Đài để tuyển dụng binh sĩ từ các tầng lớp kinh tế thấp hơn. Họ cũng từ bỏ ý tưởng rằng chi tiêu của chính phủ nên được tài trợ bằng thuế, và thay vào đó chuyển ngân sách quân sự sang chi tiêu thâm hụt.

Với cuộc chiến Ukraine, đấu với Nga, người Mỹ đã không phải hy sinh bất cứ sinh mạng của người lính nào. Các bậc thầy chiến tranh của Mỹ như Jake Sullivan, Antony Blinken, Vitoria Nuland, Chuck Schumer và Mitch McConnell vẫn cách xa tiền tuyến hàng ngàn dặm. Người chết được dành riêng cho người Ukraine. Thượng nghị sĩ Richard Blumenthal (D-Conn.) đã bảo vệ viện trợ quân sự của Mỹ cho Ukraine là số tiền được chi tiêu tốt và đúng cách vì “không có một quân nhân Mỹ nào bị thương hoặc tử thương” trong một cuộc chiến do Mỹ kích động về việc mở rộng NATO.

Lời kết:

Nhiệm vụ của người dân Mỹ là đại tu một chính sách đối ngoại đã bị phá vỡ, tham nhũng và lừa dối đến mức nó đang chôn vùi chính phủ trong nợ nần trong khi đẩy thế giới đến gần hơn với một cuộc chiến tranh hạt nhân.

Vận động hành lang Israel từ lâu đã trờ thành nơi mua bán một Quốc hội Hoa Kỳ. Sự đồng lõa của Mỹ cùng nhà nước phân biệt chủng tộc của Israel và tội ác chiến tranh ở Gaza không có ý nghĩa gì đối với an ninh quốc gia và ngoại giao của Mỹ. Chúng là thành quả của các khoản đầu tư vận động hành lang của Israel đã đạt 30 triệu đô la đóng góp cho chiến dịch tranh cử vào năm 2022 và con số đó sẽ còn được chi nhiều hơn nữa trong năm 2024.

Cuộc đại tu này sẽ bắt đầu vào năm 2024 bằng cách vẫn tiếp tục giúp đỡ Ukraine trong chừng mực đủ để kéo dài cuộc chiến với Nga vì đây là một cuộc chiến chính đáng chống quân xâm lược nhưng cần phải từ chối bất kỳ khoản tài trợ nào cho cuộc diệt chủng và tội ác chiến tranh của Israel ở Gaza. Chi tiêu quân sự vô tội vạ chỉ là làm giàu cho các tổ hợp công nghiệp quân sự và các nhà lập pháp lưỡng đảng, nhưng những người phải è cổ ra trả những số tiền khổng lồ đó chính là những người Mỹ bình thường, những người nghèo và thế hệ con cháu của họ.

Việt Linh

https://www.hamropatro.com/news/details/8549027561820033?ns=

https://www.reddit.com/r/changemyview/comments/18p6pth/cmv_most_americans_are_oblivious_to_the_impact_us/