Vào ngày 26 tháng 11 năm 2025, Chính Phủ cộng sản Việt Nam ban hành Nghị quyết số 8/2025, mở ra một bước ngoặt đáng chú ý trong quản lý hoạt động casino khi cho phép người Việt Nam đủ điều kiện được vào chơi tại ba dự án cụ thể: Phú Quốc (tỉnh Kiên Giang), Hồ Tràm (Sài Gòn) và Vân Đồn (tỉnh Quảng Ninh). Quyết định này chính thức có hiệu lực cùng ngày, đánh dấu lần đầu tiên việc thí điểm mở cửa casino cho người Việt được triển khai rộng rãi với cơ chế pháp lý rõ ràng.
Theo Nghị quyết, dự án casino Phú Quốc sẽ cho người Việt Nam vào chơi kể từ ngày 26 tháng 11. Dự án Hồ Tràm và Vân Đồn cũng được thí điểm trong thời hạn 5 năm kể từ ngày được cấp phép hoặc kể từ ngày cơ sở được chứng nhận đủ điều kiện kinh doanh casino. Sau thời gian thí điểm, các dự án sẽ tạm dừng cho đến khi có kết luận mới từ cấp có thẩm quyền. Doanh nghiệp kinh doanh casino chịu trách nhiệm tổ chức, quản lý hoạt động của người Việt vào chơi đảm bảo tuân thủ pháp luật.

Việc thí điểm người Việt vào casino không phải là chính sách mới hoàn toàn. Năm 2016, Bộ Chính Trị cộng sản Việt Nam đã đồng ý thí điểm cho người Việt vào chơi tại Phú Quốc và Vân Đồn với thời gian ba năm. Tuy nhiên, Phú Quốc chỉ bắt đầu kinh doanh từ tháng 1 năm 2019 và thời gian thí điểm kết thúc vào tháng 1 năm 2022. Đại dịch Covid-19 khiến hiệu quả thử nghiệm chưa đạt như kỳ vọng, dẫn đến việc Bộ Tài chính đề xuất kéo dài thời gian thí điểm thêm hai năm, được Bộ Chính Trị cộng sản Việt Nam thông qua. Năm 2024, các dự án tiếp tục được gia hạn thời gian thí điểm.
Chính Phủ cộng sản Việt Nam cũng đã ban hành Nghị định số 145/2024 quy định chi tiết thời gian thực hiện thí điểm, nêu rõ rằng doanh nghiệp casino đầu tiên được cấp phép thực hiện thí điểm đến hết ngày 31 tháng 12 năm 2024. Các doanh nghiệp khác sẽ thực hiện thí điểm trong vòng ba năm kể từ ngày được cấp giấy chứng nhận đủ điều kiện. Kết thúc thời gian thí điểm, việc cho người Việt vào chơi sẽ tạm dừng cho đến khi Chính Phủ ban hành quy định mới.
Động thái này được giới quan sát nhìn nhận là nỗ lực kiểm soát và hợp pháp hóa nhu cầu giải trí vốn đã tồn tại lâu nay. Người Việt Nam vào casino phải đáp ứng điều kiện về độ tuổi, chứng minh nhân thân và có khả năng tài chính hợp pháp. Việc quản lý chặt chẽ nhằm hạn chế rủi ro xã hội, cờ bạc trá hình và đảm bảo nguồn thu ngân sách. Bên cạnh đó, các dự án casino cũng được kỳ vọng đóng góp vào ngành du lịch, tạo dịch vụ giải trí cao cấp, thúc đẩy phát triển kinh tế địa phương và tăng sức hút đầu tư nước ngoài.
Tuy nhiên, việc mở cửa cũng đặt ra nhiều thách thức. Casino là môi trường lưu thông tài chính lớn và phức tạp, dễ bị lợi dụng cho các hành vi gian lận hoặc rửa tiền nếu quản lý không nghiêm. Ngoài ra, các vấn đề xã hội liên quan đến cờ bạc như nghiện, nợ nần, phá vỡ hạnh phúc gia đình vẫn là mối quan tâm lớn. Do đó, sự thành công của thí điểm phụ thuộc nhiều vào cơ chế giám sát chặt chẽ, minh bạch, đồng thời kết hợp các biện pháp hỗ trợ người chơi và hạn chế rủi ro xã hội.
Việt Nam đang tiến một bước mới trong chính sách quản lý ngành công nghiệp casino. Đây là động thái được quảng bá là phù hợp với xu thế quốc tế, nhằm thu hút đầu tư, thúc đẩy du lịch và gia tăng nguồn thu ngân sách. Tuy nhiên, trong bối cảnh mà nhiều năm qua báo chí và cơ quan chức năng liên tục phanh phui các vụ quan chức dính vào cờ bạc, tổ chức đánh bạc hoặc bảo kê đường dây đánh bạc, câu hỏi lớn đặt ra là: liệu việc mở cửa casino cho người Việt có vô tình tạo thêm lỗ hổng cho tham nhũng, cho rửa tiền và cho sự biến dạng của quyền lực trong bóng tối?
Dư luận Việt Nam đã không ít lần chứng kiến những vụ việc gây chấn động liên quan đến cờ bạc. Từ những cán bộ cấp huyện, cấp tỉnh bị bắt quả tang sát phạt trong các sòng bạc tự phát; đến những quan chức cấp cao hơn dính líu đến đường dây đánh bạc công nghệ cao hàng nghìn tỷ đồng; từ các vụ cá độ bóng đá lên đến cả triệu USD; cho tới các vụ công an, hải quan, cán bộ thuế, cán bộ quản lý địa phương đứng ra bảo kê hoặc nhắm mắt làm ngơ cho hệ thống cờ bạc trá hình. Tất cả những sự kiện đó cho thấy một thực tế: cờ bạc không chỉ là tệ nạn xã hội đơn thuần, mà là môi trường rất dễ dàng cho dòng tiền bất minh tìm cách di chuyển, che giấu hoặc tẩy rửa.
Trong bối cảnh ấy, việc mở cửa casino, nơi tiền lưu chuyển với tốc độ lớn, nơi giao dịch tiền mặt, chip, tín dụng và các hình thức đổi thưởng diễn ra liên tục chắc chắn sẽ tạo ra một môi trường nhạy cảm nếu thiếu lớp bảo vệ pháp lý vững chắc. Dù mục tiêu chính sách là phát triển kinh tế, câu hỏi then chốt phải được đặt ra là: chính sách mở cửa có đi kèm với năng lực quản lý tương xứng hay không? Khi nhiều quan chức từng bị phanh phui vì đánh bạc, liệu khung kiểm soát hiện tại có đủ sức ngăn những hành vi tương tự tái diễn trong không gian sang trọng và kín đáo hơn của casino?
Một thực tế cần nhìn nhận thẳng: casino là một trong những ngành có nguy cơ rửa tiền cao nhất thế giới. Từ Macau, Philippines, Campuchia đến Las Vegas, chính phủ các nước đều từng đối mặt với tình trạng tội phạm hoặc quan chức tham nhũng lợi dụng casino để che giấu nguồn tiền bất hợp pháp. Phương thức rửa tiền trong casino không thiếu: đổi tiền mặt thành chip, đánh một vài ván tượng trưng rồi đổi chip lại thành tiền sạch; nhờ người khác đứng tên chơi thay; tạo giao dịch thua lỗ để hợp thức hóa khoản chi bất minh; chuyển tiền qua lại giữa các tài khoản VIP; hoặc biến các giao dịch dịch vụ đi kèm thành hóa đơn khống. Tất cả những kỹ thuật đó đã được nhận diện từ lâu, nhưng tại nhiều quốc gia vẫn xảy ra bởi casino là môi trường khó kiểm soát nếu thiếu hệ thống theo dõi tự động, kiểm toán độc lập và đặc biệt là sự liêm chính của lực lượng giám sát.
Với Việt Nam, vấn đề trở nên nhạy cảm hơn vì chính báo chí nhà nước đã nhiều lần đăng tải những vụ việc trong đó một số quan chức vì lợi dụng chức vụ hoặc bị chi phối bởi lợi ích, tham gia trực tiếp hoặc gián tiếp vào các hoạt động cờ bạc. Khi người giữ trọng trách, vốn lẽ ra phải làm gương và bảo vệ pháp luật, lại từng có tiền lệ vướng vào tệ nạn này, niềm tin của xã hội vào năng lực kiểm soát của bộ máy đương nhiên bị đặt dấu hỏi. Và khi chính sách mới mở ra một không gian cờ bạc hợp pháp, quy củ, sang trọng hơn, câu hỏi đặt ra là liệu đây sẽ là nơi tái diễn các hành vi cũ nhưng tinh vi hơn?
Một trong những rủi ro lớn nhất là việc casino bị biến thành cánh cửa cho dòng tiền tham nhũng đi vào hệ thống tài chính hợp pháp. Khi một quan chức tham nhũng có nguồn tiền không rõ ràng, anh ta hoặc người đại diện rất dễ tìm cách đưa số tiền ấy vào casino. Dù có thể bị yêu cầu xuất trình giấy tờ tùy thân, thu nhập và chứng minh tài chính, nhưng nếu quy định không đủ chặt, hoặc quy định chặt nhưng thực thi lỏng lẻo, thì việc hợp thức hóa tài sản vẫn diễn ra. Casino trong trường hợp đó sẽ không khác gì bộ lọc tài chính, nơi tiền đen biến thành tiền trắng chỉ sau vài vòng chơi.
Thêm một viễn cảnh đáng lo: casino có thể trở thành nơi gặp gỡ của các nhóm lợi ích kinh tế – chính trị. Ở nhiều quốc gia, môi trường casino đã từng bị lợi dụng để tạo không gian kín cho thương lượng quyền lực, cho các thỏa thuận ngầm, trao đổi lợi ích bất minh hoặc thậm chí rửa tiền qua các giao dịch phức hợp. Khi dòng tiền vận động mạnh, khi các phòng VIP tách biệt, khi casino vận hành suốt đêm, đó là điều kiện để các giao dịch ngầm diễn ra mà rất khó chứng minh, trừ phi có cơ chế giám sát độc lập từ bên ngoài.
Khi nhìn lại lịch sử các vụ án đánh bạc có sự dính líu của quan chức trong nước, có thể thấy hai yếu tố nguy hiểm nhất: thứ nhất là sự cấu kết giữa kẻ đánh và người có quyền; thứ hai là sự mờ mịt trong quản lý giao dịch tài chính. Hai yếu tố đó, nếu lặp lại trong môi trường casino hợp pháp, sẽ không chỉ gây thất thoát tài sản cá nhân mà có thể làm biến dạng hệ thống phòng chống rửa tiền quốc gia.
Chính vì vậy, điều quan trọng không phải là việc mở cửa casino đúng hay sai, mà là việc chính sách này có kèm theo lớp kiểm soát đủ mạnh hay không. Nếu chỉ mở cửa để hút đầu tư nhưng không thiết lập cơ chế giám sát tương xứng, xã hội sẽ phải trả giá bằng sự mất mát lớn hơn nhiều so với lợi nhuận từ thuế casino./.
NGƯỜI QUAN SÁT



