Friday, December 5, 2025

Toàn cảnh thời sự Việt Nam, thứ Tư ngày 24 tháng 9 năm 2025 

Báo cáo phương án sắp xếp trường học, bệnh viện trước ngày 25 tháng 9

Vào ngày 22 tháng 9 năm 2025, Ban Chỉ Đạo Trung Ương Đảng cộng sản Việt Nam về tổng kết Nghị quyết số 18 đã ban hành Kế hoạch số 130 về việc sắp xếp các đơn vị sự nghiệp công lập, doanh nghiệp Nhà nước và tổ chức bên trong các cơ quan, tổ chức trong hệ thống chính trị. Kế hoạch này yêu cầu các tỉnh, thành phố và các bộ, cơ quan ngang bộ chủ động xây dựng phương án sắp xếp các đơn vị sự nghiệp công lập thuộc phạm vi quản lý theo từng ngành, lĩnh vực, gửi Ban Thường vụ Đảng ủy Chính Phủ xem xét, quyết định và gửi Bộ Nội Vụ để tổng hợp trước ngày 25 tháng 9 năm 2025.

Đối với lĩnh vực giáo dục, Bộ Nội Vụ cộng sản Việt Nam đã đề nghị các địa phương rà soát, xây dựng phương án sắp xếp các trường phổ thông công lập, bảo đảm phù hợp với định hướng của Ban Chỉ Đạo. Đồng thời, Bộ Nội Vụ cũng đề nghị các địa phương nghiên cứu tổ chức một đơn vị sự nghiệp cấp xã cung cấp dịch vụ công cơ bản, thiết yếu cho người dân trên địa bàn, như văn hóa, thể thao, thông tin, truyền thông, môi trường, nông nghiệp.

Trong lĩnh vực y tế, Bộ Nội Vụ đề nghị các tỉnh, thành rà soát, xây dựng phương án sắp xếp các bệnh viện công lập, bảo đảm phù hợp với định hướng của Ban Chỉ Đạo. Các bệnh viện hoạt động không hiệu quả có thể được sáp nhập, giải thể hoặc chuyển đổi mô hình hoạt động để nâng cao hiệu quả sử dụng nguồn lực.

Đối với các đơn vị sự nghiệp công lập thuộc Ủy ban nhân dân cấp tỉnh, Ban Chỉ Đạo đề nghị tiếp tục nghiên cứu, rà soát, sắp xếp, tổ chức lại các đơn vị này, bảo đảm mỗi sở (trừ Sở Giáo Dục & Đào Tạo, Sở Y Tế) chỉ duy trì một đơn vị sự nghiệp công lập thực hiện chức năng phục vụ quản lý nhà nước. Các đơn vị sự nghiệp công lập còn lại tự bảo đảm chi thường xuyên trở lên.

Đối với doanh nghiệp Nhà Nước, Ban Chỉ Đạo đề nghị nghiên cứu phát triển một số doanh nghiệp công nghệ số chiến lược trong nước quy mô lớn để phát triển hạ tầng số, dẫn dắt định hướng hoạt động chuyển đổi số quốc gia, có khả năng, năng lực cạnh tranh quốc tế. Việc cơ cấu lại doanh nghiệp, cổ phần hóa, thoái vốn Nhà nước sẽ được thực hiện theo nguyên tắc doanh nghiệp Nhà Nước chỉ tập trung vào những lĩnh vực then chốt, thiết yếu mang tính chiến lược; những địa bàn quan trọng và quốc phòng, an ninh; những lĩnh vực cần thiết mà doanh nghiệp thuộc các thành phần kinh tế khác không đầu tư.

Theo Kế hoạch số 130, các tỉnh, thành phố và các bộ, cơ quan ngang bộ cần hoàn thành việc xây dựng phương án sắp xếp các đơn vị sự nghiệp công lập thuộc phạm vi quản lý theo từng ngành, lĩnh vực và gửi Ban Thường Vụ Đảng Ủy Chính Phủ cộng sản Việt Nam xem xét, quyết định và gửi Bộ Nội Vụ để tổng hợp trước ngày 25 tháng 9 năm 2025. Việc này nhằm thực hiện mục tiêu sắp xếp, kiện toàn tổ chức bộ máy, nâng cao hiệu quả hoạt động của các đơn vị sự nghiệp công lập, doanh nghiệp Nhà nước và tổ chức bên trong các cơ quan, tổ chức trong hệ thống chính trị.

Việc sắp xếp lại các đơn vị sự nghiệp công lập, doanh nghiệp nhà nước và tổ chức bên trong các cơ quan, tổ chức trong hệ thống chính trị là một trong những nội dung quan trọng trong việc thực hiện Nghị quyết số 18 của Ban Chấp Hành Trung Ương Đảng cộng sản Việt Nam khóa 13. Mục tiêu của việc sắp xếp này là tinh gọn bộ máy, nâng cao hiệu lực, hiệu quả hoạt động của các đơn vị sự nghiệp công lập, doanh nghiệp nhà nước và tổ chức bên trong các cơ quan, tổ chức trong hệ thống chính trị, đáp ứng yêu cầu phát triển kinh tế – xã hội trong tình hình mới./.

Ông Lại Thế Nguyên và Trần Quốc Nam bị cho thôi làm Đại biểu Quốc Hội

Ngày 23 tháng 9 năm 2025, truyền thông cộng sản Việt Nam cho biết, Ủy Ban Thường Vụ Quốc Hội đã thảo luận, bỏ phiếu kín thông qua và ban hành Nghị quyết số 1831 về việc cho thôi làm nhiệm vụ đại biểu Quốc Hội khóa 15 đối việc ông Lại Thế Nguyên và ông Trần Quốc Nam. Thông tin này đã nhah chóng thu hút sự quan tâm của dư luận trên toàn quốc, đặc biệt tại các tỉnh Thanh Hóa và Khánh Hòa, nơi cả hai ông công tác. Quyết định này được công bố chính thức sau khi Trung Ương Đảng cộng sản Việt Nam đồng ý cho hai cán bộ nghỉ hưu trước tuổi vì lý do cá nhân.

Ông Lại Thế Nguyên, 55 tuổi, quê Thanh Hóa, là Phó Bí thư Thường trực Tỉnh ủy và Chủ tịch Hội Đồng Nhân Dân tỉnh Thanh Hóa. Trước khi nghỉ, ông đã có nhiều năm công tác trong hệ thống chính quyền địa phương, đảm nhiệm các vị trí quan trọng, góp phần vào việc xây dựng chính quyền địa phương và triển khai các chính sách phát triển kinh tế – xã hội. Việc ông thôi làm nhiệm vụ đại biểu Quốc Hội được xem là kết thúc một giai đoạn hoạt động chính trị và quản lý địa phương quan trọng, tạo khoảng trống tạm thời trong bộ máy lãnh đạo Hội Đồng Nhân Dân tỉnh.

Ông Trần Quốc Nam, 49 tuổi, quê Quảng Ngãi, là Phó Bí thư Tỉnh ủy và Chủ tịch ủy ban nhân dân tỉnh Khánh Hòa. Ông cũng có đơn xin nghỉ công tác vì lý do cá nhân và đã được Trung Ương phê duyệt cho nghỉ hưu trước tuổi. Trong thời gian công tác, ông Nam từng đảm nhiệm nhiều vị trí lãnh đạo chủ chốt, tham gia vào việc hoạch định và triển khai chính sách phát triển kinh tế và quản lý hành chính tại địa phương. Việc thôi nhiệm vụ đại biểu Quốc Hội của ông cũng mở ra giai đoạn chuyển tiếp trong công tác điều hành ủy ban nhân dân tỉnh, đòi hỏi sự phân công nhân sự hợp lý để đảm bảo ổn định.

Ngay sau khi thông tin được công bố, dư luận tại Thanh Hóa và Khánh Hòa đặc biệt quan tâm đến việc phân công và duy trì hoạt động lãnh đạo. Tỉnh ủy Thanh Hóa đã phân công ông Lê Tiến Lam, Phó Chủ tịch Thường trực Hội Đồng Nhân Dân tỉnh, tạm thời phụ trách điều hành Hội Đồng Nhân Dân tỉnh. Tại Khánh Hòa, ông Nguyễn Long Biên, Phó Chủ tịch Thường trực ủy ban nhân dân tỉnh, được giao tạm thời điều hành các công việc của ủy ban nhân dân tỉnh theo quy chế phân công công tác. Các bước này nhằm đảm bảo tính liên tục trong công tác lãnh đạo, điều hành và ổn định hoạt động các cơ quan nhà nước.

Việc hai cán bộ chủ chốt thôi làm nhiệm vụ đại biểu Quốc Hội cũng gợi lên nhiều phản ứng từ dư luận. Nhiều ý kiến cho rằng đây là quyền lợi hợp pháp của cán bộ, thể hiện sự lựa chọn cá nhân phù hợp với hoàn cảnh và sức khỏe, đồng thời không ảnh hưởng đến quyền lợi của người dân và hoạt động chính quyền địa phương. Tuy nhiên, một số quan sát viên chính trị nhận định đây cũng là thời điểm nhạy cảm, cần chú trọng công tác thông tin, phân công nhân sự và giám sát hoạt động lãnh đạo để tránh xáo trộn, đảm bảo niềm tin của cán bộ, đảng viên và nhân dân.

Bối cảnh thay đổi nhân sự tại các địa phương nhấn mạnh tầm quan trọng của việc minh bạch và công khai trong công tác cán bộ. Khi cán bộ nghỉ hưu trước tuổi, đặc biệt là những người giữ chức vụ quan trọng trong bộ máy chính quyền và là đại biểu Quốc Hội, cần có cơ chế điều chuyển, phân công tạm thời rõ ràng, tránh gián đoạn hoạt động của các cơ quan quản lý, đồng thời duy trì tiến độ triển khai các chương trình, dự án đang thực hiện./.

Qũy bảo hiểm tiền gửi có lúc gần 100.000 tỷ đồng nhưng không dùng được

Vào chiều ngày 22 tháng 9 năm 2025, tại phiên họp của Ủy Ban Thường Vụ Quốc Hội cộng sản Việt Nam, dự án Luật Bảo hiểm tiền gửi (sửa đổi) đã được đưa ra lấy ý kiến. Thống đốc Ngân hàng Nhà nước Việt Nam, bà Nguyễn Thị Hồng, trình bày tờ trình dự án luật với mục đích xây dựng hành lang pháp lý đầy đủ hơn nhằm bảo vệ tốt hơn quyền lợi người gửi tiền, đồng thời đảm bảo sự ổn định của hệ thống tổ chức tín dụng, góp phần vào an ninh, an toàn xã hội.

Một trong những nội dung được dư luận đặc biệt quan tâm là thực trạng Quỹ Bảo hiểm tiền gửi Việt Nam (gọi tắt là DIV) có thời điểm quản lý gần 100.000 tỷ đồng, nhưng quỹ này lại không thể sử dụng để chi trả cho người gửi tiền khi ngân hàng có nguy cơ mất khả năng thanh toán hoặc đang bị kiểm soát đặc biệt mà chưa đến mức phá sản. Điều này bởi luật hiện hành chỉ cho phép quỹ được chi trả khi tổ chức tín dụng bị phá sản hoặc khi chi nhánh ngân hàng nước ngoài mất khả năng trả tiền gửi.

Bà Hồng dẫn chứng sự cố tại ngân hàng SCB khi trước đó đã xảy ra tình trạng rút tiền hàng loạt. Khi đó, mặc dù quỹ bảo hiểm tiền gửi có nguồn tài chính gần 100.000 tỷ đồng, nhưng luật đã khiến quỹ không thể sử dụng để can thiệp kịp thời nhằm bảo vệ người gửi tiền. Luật cũ bắt buộc phải chờ đến khi có quyết định phá sản mới được thực hiện chi trả, một thủ tục mà theo bà Hồng là “một chuyện rất khó”.

Trong dự thảo luật sửa đổi, có ba thời điểm phát sinh nghĩa vụ trả tiền bảo hiểm được đề xuất. Thứ nhất là khi phương án phá sản tổ chức tín dụng được phê duyệt hoặc khi chi nhánh ngân hàng nước ngoài mất khả năng trả tiền gửi. Thứ hai là khi Ngân hàng Nhà nước có văn bản đình chỉ hoạt động nhận tiền gửi của tổ chức tín dụng bị kiểm soát đặc biệt, với điều kiện tổ chức tín dụng đó có lỗ lũy kế vượt quá 100% giá trị vốn điều lệ và các quỹ dự trữ. Thứ ba là trong các tình huống đặc biệt khác: khi Ngân hàng Nhà nước Việt Nam báo cáo Chính Phủ và được chấp thuận để tổ chức bảo hiểm tiền gửi chi trả ngay trong trường hợp tổ chức tín dụng được kiểm soát đặc biệt đã hoặc có nguy cơ mất khả năng trả tiền gửi.

Bà Hồng cũng cho biết nếu quỹ bảo hiểm tiền gửi đã sử dụng hết nguồn lực mà vẫn không đủ chi trả, dự thảo luật đề xuất DIV được phép vay đặc biệt từ Ngân hàng Nhà nước. Đồng thời, trong trường hợp đặc biệt thì người gửi tiền có thể được chi trả toàn bộ khoản gửi của mình chứ không bị giới hạn theo hạn mức bảo hiểm tiền gửi như hiện nay. Hiện tại thẩm quyền này là của Thủ Tướng, nhưng dự thảo luật muốn giao cho Thống đốc Ngân hàng Nhà nước quyết định trong những tình huống đặc biệt.

Việc sửa đổi này được cho là cần thiết, bởi ngoài việc bảo vệ quyền lợi người gửi tiền, nó còn là biện pháp để tăng niềm tin của người dân vào hệ thống ngân hàng, giúp ổn định hoạt động tín dụng. Nếu xảy ra sự cố như ngân hàng bị rút tiền hàng loạt, có quy định rõ hơn sẽ giúp giảm thiểu thiệt hại, tránh tình trạng hỗn loạn thanh khoản, tránh việc người gửi tiền mất mát do luật hiện hành chưa cho phép chi trả sớm.

Tuy nhiên, phía Ngân hàng Nhà nước Việt Nam cũng nhấn mạnh việc sửa đổi pháp luật cần thực hiện cẩn trọng để không làm ảnh hưởng tới ổn định của hệ thống tài chính, đảm bảo quyền lợi người gửi tiền nhưng đồng thời phải bảo vệ quỹ bảo hiểm, tránh rủi ro lạm dụng, tránh ảnh hưởng xấu tới niềm tin và thị trường tiền gửi. /.

Đề xuất áp thuế từ 200 triệu đồng, gánh hàng rong kêu khổ

Dẫn nguồn thông tin từ Thanh Niên và một số trang truyền thông cộng sản V iệt Nam vào ngày 23 tháng 9 năm 2025 cho hay, đề xuất mới trong dự thảo Luật Quản lý thuế sửa đổi, theo đó cá nhân, hộ kinh doanh có hoạt động sản xuất, kinh doanh mà doanh thu từ 200 triệu đồng/năm trở lên sẽ phải nộp thuế thu nhập doanh nghiệp (viết tắt là TNDN). Đề xuất này ngay lập tức gây lo lắng và tranh luận trong dân chúng, vì doanh thu 200 triệu/năm được nhiều người đánh giá là mức thấp, chưa tính đến chi phí đầu vào, chi phí sinh hoạt, khiến nhiều tiểu thương nhỏ lẻ như gánh xôi, gánh chè, quán ăn bình dân có nguy cơ bị đánh thuế ngay từ mức lợi nhuận rất nhỏ.

Theo dự thảo, những hộ, cá nhân kinh doanh có doanh thu dưới 200 triệu đồng/năm sẽ được miễn thuế TNDN. Dự thảo cũng chia các hộ, cá nhân kinh doanh thành 4 nhóm theo mức doanh thu: nhóm 1 dưới 200 triệu đồng/năm; nhóm 2 doanh thu từ 200 triệu đến dưới 1 tỷ đồng; nhóm 3 là từ 1 đến 3 tỷ đồng (đối với sản xuất) hoặc từ 1 đến 10 tỷ đồng (đối với dịch vụ); và nhóm 4 là doanh thu hơn 10 tỷ đồng/năm. Các nhóm từ 3 trở lên sẽ bị áp chế độ kế toán, phải dùng hóa đơn điện tử, chịu nhiều quy định thuế chặt hơn.

Một phép tính đơn giản được nhiều người dân nêu lên: nếu một hộ kinh doanh hoạt động cả năm không nghỉ thì trung bình mỗi ngày cần đạt doanh thu hơn 540.000 đồng để vượt ngưỡng 200 triệu đồng/năm. Với mức giá thực tế hiện nay, số lượng hàng hóa hoặc suất ăn bình dân như bún, phở, hủ tiếu tương đương khoảng 10 phần ăn mỗi ngày đã phải đóng thuế. Việc này khiến nhiều người lao động, tiểu thương cảm thấy áp lực rất lớn, vì doanh thu như vậy nhiều hộ chưa kể hết chi phí nguyên liệu, tiền thuê mặt bằng, điện nước, chi phí nhân công…

Một tiểu thương bán xôi nói: “Nếu 200 triệu thì tháng nào cũng phải đếm từng đồng bán, một ngày vài trăm ngàn thôi cũng đã đến mức phải đóng thuế rồi.” Nhiều người bày tỏ rằng trong bối cảnh giá cả nguyên liệu tăng, chi phí sinh hoạt đè nặng, doanh thu 200 triệu đồng chưa phản ánh đúng sức chịu đựng của hộ kinh doanh bình dân.

Bộ Tài Chính cộng sản Việt Nam trong dự thảo luật cũng đề xuất bỏ khoán thuế kể từ ngày 1 tháng 1 năm 2026, nhờ đó hộ, cá nhân kinh doanh sẽ phải thực hiện kê khai thuế, áp hóa đơn điện tử, theo quy định kế toán phù hợp nếu nằm trong các nhóm doanh thu cao hơn. Ý tưởng là để minh bạch thuế, tránh thất thu, và quản lý tốt hơn hoạt động sản xuất kinh doanh nhỏ. Tuy vậy, nhiều người cho rằng đề xuất này nên xem xét kỹ hơn để không gây sốc cho người yếu thế.

Đa số ý kiến từ người dân và tiểu thương cho rằng mức doanh thu 200 triệu đồng/năm là quá thấp, không phù hợp với điều kiện chi phí tại nhiều địa phương, đặc biệt là nơi mà mặt bằng thuê cao, nguyên liệu đắt, hoặc nơi có điều kiện sống và vận chuyển khó khăn. Việc miễn thuế nếu dưới 200 triệu đồng có thể là điểm tốt, nhưng không giải quyết được gốc rễ vấn đề chi phí lớn và khó khăn về hạch toán kế toán, thủ tục thuế, áp hóa đơn, Excel, sổ sách…

Một số chuyên gia thuế cảnh báo nếu áp dụng cứng nhắc, đề xuất này có thể đẩy nhiều hộ kinh doanh nhỏ lẻ vào tình trạng “lợi nhuận âm sau thuế”, hoặc phải cộng thêm chi phí để đối phó với nghĩa vụ thuế dẫn tới tăng giá bán, giảm chất lượng sản phẩm, mất khách hàng. Có nơi công bố rằng hầu hết hộ buôn bán nhỏ không được trang bị phần mềm hóa đơn điện tử hoặc việc ghi sổ sách chưa chuẩn, nếu phải thực hiện sẽ gây tốn kém công sức lẫn thời gian, trong khi lợi nhuận còn mỏng.

Tuy nhiên, dự thảo luật vẫn được bảo vệ với lập luận rằng việc sửa đổi quy định thuế là cần thiết để phù hợp với yêu cầu minh bạch tài chính, tránh thất thu thuế, đồng thời cải thiện quản lý nhà nước trong lĩnh vực thuế. Những hộ kinh doanh có doanh thu cao hơn sẽ đóng góp công bằng hơn cho ngân sách, và việc áp hóa đơn điện tử, chế độ kế toán sẽ giúp quản lý tốt hơn.

Rõ ràng, đề xuất áp thuế từ doanh thu 200 triệu đồng/năm với hộ, cá nhân kinh doanh đang là đề tài nóng đầu mùa thu năm 2025. Nó làm nổi bật sự căng thẳng giữa chính sách thuế nhà nước và thực tế mưu sinh của người lao động, tiểu thương. Nếu không có sửa đổi hợp lý, đề xuất này có thể biến những gánh xôi, gánh chè, quán ăn nhỏ… từ những người lao động bình thường trở thành đối tượng chịu áp lực tài chính rất lớn, khiến việc sống qua ngày cũng trở nên khó khăn hơn trước.

Cali Today sẽ chia sẻ rõ hơn về vấn đề này ở phần tiêu điểm, mời quý vị quan tâm theo dõi./.

Sài Gòn: Ca sĩ Ưng Hoàng Phúc làm việc với cơ quan Công An

Vào sáng ngày 23 tháng 9 năm 2025, ca sĩ Ưng Hoàng Phúc (tên thật Nguyễn Quốc Thanh) đã có mặt tại trụ sở Công an thành phố Sài Gòn, tọa lạc trên đường Trần Hưng Đạo, phường Cầu Ông Lãnh, để làm việc theo giấy mời của cơ quan chức năng. Sau đó, diễn viên Đại An (tên thật Lê Đại An), thành viên trong ê-kíp và cũng là diễn viên tham gia MV, cũng có mặt để làm thủ tục vào làm việc với công an.

Cả hai nghệ sĩ này là một phần trong nhóm nhạc Ngũ Hổ Tướng, gồm Ưng Hoàng Phúc, Khánh Phương, Lâm Chấn Huy, Dương Ngọc Thái và Lưu Hưng. Nhóm đã phát hành MV “Anh em trước sau như một” vào ngày 18 tháng 9 năm 2025. MV này sau đó bị nghi vấn có nội dung quảng cáo trá hình cho các trang web cá độ trực tuyến, khi trong các cảnh quay xuất hiện logo của các trang web cá độ, được in trên áo, bao bì, cốc nước, và thậm chí có cảnh nhân vật trong MV lướt điện thoại truy cập các trang web cá độ.

Phòng An ninh mạng và phòng, chống tội phạm sử dụng công nghệ cao (PA05) của Công an Sài Gòn đã mời các thành viên trong nhóm Ngũ Hổ Tướng và những người liên quan đến làm việc để làm rõ nghi vấn này. Theo thông tin từ cơ quan chức năng, việc làm việc với các nghệ sĩ nhằm xác minh thông tin và làm rõ hành vi quảng cáo trá hình, nếu có, để xử lý theo quy định của pháp luật.

Trước đó, ca sĩ Khánh Phương, một thành viên khác trong nhóm, đã lên tiếng nhận trách nhiệm về việc sơ suất trong việc kiểm tra nội dung MV, dẫn đến việc quảng cáo trá hình không mong muốn. Anh gửi lời xin lỗi đến khán giả và cam kết phối hợp với cơ quan chức năng để làm rõ sự việc.

Hiện tại, vụ việc vẫn đang được cơ quan chức năng tiếp tục điều tra và xác minh. Các thông tin chi tiết sẽ được công bố khi có kết luận chính thức. Sự việc này cũng là lời cảnh tỉnh cho các nghệ sĩ và nhà sản xuất MV về việc cần thận trọng trong việc lựa chọn nội dung và hình ảnh, tránh để xảy ra những sai sót có thể ảnh hưởng đến uy tín cá nhân và gây hiểu lầm cho công chúng./.

Đà Nẵng: Nhiều vi phạm tại các mỏ khoáng sản

Ngày 23 tháng 9 năm 2025, Chánh Thanh Tra thành phố Đà Nẵng Trần Thị Kim Hoa đã công bố kết luận thanh tra về việc chấp hành pháp luật trong quản lý, thăm dò, khảo sát, quy hoạch, cấp phép, khai thác và vận chuyển khoáng sản làm vật liệu xây dựng trên địa bàn. Cuộc thanh tra được thực hiện tại Sở Nông nghiệp & Môi trường Đà Nẵng cùng một số doanh nghiệp đang khai thác tại bốn mỏ khoáng sản, gồm mỏ Trường Bản, mỏ Hóc Già Hạnh, mỏ Hố Bạc 3 và mỏ Suối Mơ 2.

Kết quả thanh tra cho thấy nhiều sai phạm đáng chú ý. Các công ty Trường Bản, Quang – HT, Quang Hưng và Miền Nam – Đà Nẵng đều không gửi báo cáo thống kê, kiểm kê trữ lượng khoáng sản hàng năm cho cơ quan thuế, vi phạm quy định về nghĩa vụ tài chính với Nhà nước. Đặc biệt, ba trong bốn doanh nghiệp bị phát hiện kê khai sản lượng khai thác thực tế không đúng quy định.

Cụ thể dẫn nguồn thông tin từ Tuổi Trẻ, tại mỏ Trường Bản, công ty báo cáo sản lượng năm 2024 là gần 333.019 mét khối đá nguyên khai, trong khi số liệu kiểm tra thực tế lên tới hơn 333.997 mét khối, chênh lệch tăng hơn 977 mét khối. Tại mỏ Hóc Già Hạnh, Công ty Quang Hưng báo cáo sản lượng năm 2024 là khoảng 36.870 mét khối, nhưng thực tế gần 41.534 mét khối, cao hơn hơn 4.663 mét khối. Tại mỏ Hố Bạc 3, Công ty Miền Nam – Đà Nẵng báo cáo sản lượng năm 2023 hơn 117.998 mét khối, trong khi thực tế vượt 123.765 mét khối, chênh lệch 5.767,5 mét khối.

Ngoài việc kê khai sản lượng sai lệch, công tác lập bản đồ hiện trạng khai thác tại một số mỏ cũng không đảm bảo yêu cầu. Bản đồ mỏ Trường Bản và Hóc Già Hạnh thiếu các thông tin cơ bản như hạng mục xây dựng, bãi chứa khoáng sản, bãi đổ đất đá thải. Đáng chú ý, bản đồ mỏ Hóc Già Hạnh không có thông tin về trữ lượng khoáng sản chính, còn bản đồ mỏ Trường Bản lại thiếu số liệu về trữ lượng khoáng sản đi kèm.

Những sai phạm trên dẫn đến hệ quả là doanh nghiệp đã kê khai thiếu thuế tài nguyên và phí bảo vệ môi trường. Thanh tra xác định tổng số tiền các công ty phải nộp bổ sung là hơn 270 triệu đồng, bên cạnh đó còn phải nộp hơn 347 triệu đồng tiền cấp quyền khai thác khoáng sản bổ sung đối với sáu mỏ.

Không chỉ doanh nghiệp, cơ quan quản lý nhà nước cũng bị chỉ ra sai phạm. Sở Nông nghiệp & Môi trường Đà Nẵng đã ban hành thông báo trả hồ sơ đề nghị gia hạn giấy phép khai thác mỏ đá Trường Bản trễ hạn tới 39 ngày làm việc, trái quy định tại Nghị định 158. Ngoài ra, tờ trình của sở xác định doanh nghiệp đã hoàn thành đầy đủ nghĩa vụ tài chính với Nhà nước nhưng thực tế không đảm bảo. Với mỏ Suối Mơ 2, sở cũng trả hồ sơ trễ hạn 29 ngày và không hướng dẫn doanh nghiệp bổ sung, giải trình các sai khác về trữ lượng khoáng sản, khiến hồ sơ không được hoàn chỉnh theo quy định.

Trước hàng loạt vi phạm, kết luận thanh tra yêu cầu các doanh nghiệp khai thác khoáng sản cũng như Sở Nông nghiệp & Môi trường Đà Nẵng phải nghiêm túc khắc phục sai phạm, thực hiện đầy đủ nghĩa vụ tài chính với Nhà nước và tuân thủ chặt chẽ các quy định pháp luật trong hoạt động khai thác. Đây được xem là động thái cần thiết nhằm siết chặt quản lý khoáng sản, tránh thất thu ngân sách và đảm bảo khai thác tài nguyên bền vững, minh bạch./.

TIÊU ĐIỂM: CSVN lại đẩy dân vào đường cùng…!

Ngày 23 tháng 9 năm 2025, dư luận Việt Nam bất ngờ dậy sóng khi thông tin về đề xuất áp thuế đối với hộ kinh doanh có doanh thu từ 200 triệu đồng/năm được Bộ Tài Chính đưa ra trong một báo cáo trình Chính Phủ cộng sản Việt Nam. Mục tiêu ban đầu của đề xuất là nhằm minh bạch hóa hoạt động kinh doanh, tăng cường nguồn thu cho ngân sách và tạo sự công bằng giữa các loại hình kinh doanh. Thế nhưng, ngay khi con số 200 triệu được nêu ra, các chợ, tuyến phố, hội nhóm tiểu thương và mạng xã hội đã bùng lên làn sóng phản ứng dữ dội. Bởi với nhiều người, 200 triệu đồng một năm, tức khoảng từ 16 đến 17 triệu đồng mỗi tháng – chỉ là mức doanh thu bình thường để đủ trang trải chi phí, chứ không hề là “lợi nhuận khủng” như cách một số nhà hoạch định chính sách hình dung.

Theo quy định hiện hành, hộ kinh doanh cá thể vẫn phải nộp thuế nếu đạt ngưỡng doanh thu nhất định. Tuy nhiên, mức ngưỡng 200 triệu đồng/năm của đề xuất lần này lại được coi là quá thấp, dễ kéo hàng triệu tiểu thương nhỏ lẻ vào diện phải đóng thuế, từ gánh xôi vỉa hè, quầy chè trong chợ, xe bánh mì dọc quốc lộ cho đến những cửa hàng tạp hóa ven phố. Vấn đề nằm ở chỗ, doanh thu không đồng nghĩa với lợi nhuận. Một quầy bán hàng mỗi tháng có thể thu vào 20 triệu đồng, nhưng sau khi trừ tiền thuê mặt bằng, chi phí nguyên liệu, điện nước, nhân công, số tiền thực tế còn lại cho gia đình chỉ đủ ăn tiêu chật vật.

Tại Hà Nội, chị Lan, chủ quầy xôi sáng ở phố Phùng Hưng, chia sẻ rằng doanh thu trung bình một tháng của chị chưa đến 20 triệu. Khoản tiền này sau khi trả tiền thuê chỗ bán, mua gạo nếp, thịt, rau củ, gas nấu ăn thì gần như chẳng còn lại bao nhiêu. “Nếu còn phải đóng thêm thuế, tôi e rằng không thể duy trì nổi, có khi phải nghỉ bán” – chị thở dài. Ở Sài Gòn, anh Tâm bán chè trong chợ Bến Thành cũng lâm cảnh tương tự. Một ngày anh bán được vài chục ly chè, nhưng chi phí nguyên liệu, tiền thuê sạp, tiền điện đã ngốn gần hết doanh thu. Việc gánh thêm thuế đồng nghĩa hoặc phải tăng giá bán, hoặc chấp nhận lỗ vốn. Và tăng giá trong bối cảnh thu nhập người dân đang chật vật sau dịch bệnh là điều không tưởng.

Những lời than thở của chị Lan, anh Tâm không phải chuyện cá biệt. Ở Thanh Hóa, chị Hoa bán xôi ở chợ trung tâm lo ngại nếu chính sách thuế mới áp dụng, chị sẽ chỉ còn cách bán cầm chừng hoặc bỏ nghề. Tại Đồng Nai, anh Nam bán bánh mì ven quốc lộ cho biết “doanh thu vài chục triệu mỗi tháng là cả nguồn sống cho cả gia đình, giờ bị đánh thuế thì coi như sụp đổ”. Những tiếng nói này đang dồn dập vang lên từ nhiều vùng miền, biến đề xuất thành một “quả bom” chính sách gây chấn động dư luận.

Phản ứng trên mạng xã hội không kém phần dữ dội. Trong các hội nhóm tiểu thương, hàng trăm bình luận phẫn nộ xuất hiện chỉ sau vài giờ báo chí đưa tin. “Chúng tôi buôn bán từng đồng bạc lẻ để lo cho con cái, giờ đóng thêm thuế thì lấy đâu ra tiền ăn học?”; “200 triệu đồng nghe thì to, nhưng so với chi phí nguyên liệu, nhân công, mặt bằng thì chẳng thấm vào đâu, Nhà nước định dồn dân đến đường cùng sao?” – những câu hỏi gay gắt ấy đang phủ sóng các diễn đàn trực tuyến.

Ở góc độ kinh tế học, nhiều chuyên gia cho rằng áp thuế ở ngưỡng quá thấp sẽ tạo tác động ngược. Thay vì thúc đẩy minh bạch, chính sách có thể đẩy người dân vào tình thế né thuế, dẫn đến sự bùng phát của kinh tế ngầm – điều mà giới “chóp bu” đang muốn hạn chế. Hơn nữa, áp lực tài chính quá sức có thể khiến nhiều hộ phải đóng cửa, làm mất việc làm cho chính bản thân và người lao động thuê ngoài, kéo theo sự suy giảm sức mua tại cộng đồng. Một hiệu ứng domino hoàn toàn có thể xảy ra: tiểu thương co cụm, giá cả leo thang, hàng hóa khan hiếm, người tiêu dùng thiệt hại, còn ngân sách nhà nước chưa chắc đã thu được bao nhiêu.

Ở khía cạnh xã hội, không thể phủ nhận vai trò của tiểu thương và hộ kinh doanh nhỏ lẻ trong việc duy trì nhịp sống của các khu phố, khu chợ truyền thống. Mỗi gánh hàng rong, quầy rau, tiệm tạp hóa đều là mắt xích trong chuỗi cung ứng vi mô. Khi họ bị siết thuế quá mức, không chỉ bản thân họ khốn đốn mà toàn bộ cộng đồng bị tác động dây chuyền: giá hàng tăng, chất lượng hàng hóa giảm, công ăn việc làm mất đi. Một chính sách tưởng như để đảm bảo công bằng thuế rốt cuộc có thể tạo ra bất công xã hội mới.

Từ góc độ pháp lý, đề xuất áp thuế không sai về nguyên tắc, bởi bất kỳ hộ kinh doanh nào cũng có nghĩa vụ đóng góp cho ngân sách. Tuy nhiên, vấn đề ở đây là tính hợp lý của ngưỡng áp dụng. Ở nhiều nước phát triển, ngưỡng chịu thuế cho hộ kinh doanh nhỏ thường cao hơn, đồng thời đi kèm với hàng loạt chính sách miễn giảm, hỗ trợ tư vấn, hướng dẫn kê khai để người dân không bị sốc. Ở Việt Nam, việc ấn định ngưỡng 200 triệu đồng/năm trong bối cảnh chi phí sinh hoạt leo thang, lạm phát gia tăng, rõ ràng chưa phản ánh đúng thực tế.

Điều đáng lo ngại hơn cả là tác động tâm lý. Khi người dân cảm thấy bị bóp nghẹt bởi chính sách, họ dễ mất niềm tin vào Nhà nước, vào pháp luật. Tâm lý chống đối thụ động, không hợp tác sẽ xuất hiện, gây khó khăn cho chính việc thu thuế. Một tiểu thương có thể chấp nhận đóng vài khoản phí nhỏ khi thấy hợp lý, nhưng nếu cảm thấy bất công, họ sẽ tìm mọi cách né tránh. Và khi điều đó lan rộng, mục tiêu minh bạch hóa nền kinh tế sẽ tan biến.

Các chuyên gia độc lập cảnh báo rằng, nếu chính sách thuế này được áp dụng nguyên xi, Việt Nam sẽ phải đối mặt với sự bùng phát của kinh tế ngầm, sự gia tăng thất nghiệp và sự bất ổn xã hội. Hình ảnh những gánh xôi, gánh chè, xe bánh mì vốn gắn liền với đời sống thường nhật của người dân sẽ dần biến mất, thay vào đó là những khu phố vắng lặng, chợ truyền thống teo tóp. Một bức tranh kinh tế u ám hoàn toàn có thể xảy ra chỉ vì một con số tưởng chừng nhỏ bé trên giấy tờ: 200 triệu đồng/năm.

Trước phản ứng mạnh mẽ này, nhiều ý kiến đề xuất Chính Phủ cộng sản Việt Nam cần điều chỉnh chính sách theo hướng linh hoạt hơn. Thứ nhất, cần nâng ngưỡng chịu thuế lên mức cao hơn, phù hợp với thực tiễn kinh doanh nhỏ lẻ. Thứ hai, phải phân loại rõ hộ kinh doanh theo quy mô, ngành nghề, khu vực địa lý. Một hộ bán xôi ở chợ quê không thể áp cùng một chuẩn với hộ kinh doanh quán cà phê lớn ở thành phố. Thứ ba, cần có cơ chế miễn giảm hoặc hỗ trợ tạm thời cho những hộ mới khởi nghiệp, hộ vốn mỏng, để họ không bị sốc ngay từ đầu.

Kinh nghiệm quốc tế cũng cho thấy, chính sách thuế chỉ thành công khi tạo được sự đồng thuận xã hội. Ở nhiều quốc gia, chính phủ luôn lắng nghe phản hồi từ người dân, từ hiệp hội ngành nghề trước khi ban hành quyết định cuối cùng. Điều đó không chỉ giúp chính sách sát thực tế, mà còn củng cố niềm tin của người dân vào Nhà Nước. Nếu cộng sản Việt Nam bỏ qua phản ứng dữ dội của tiểu thương lần này, nguy cơ mất ổn định xã hội là điều khó tránh khỏi.

Từ Phùng Hưng ở Hà Nội đến Bến Thành ở Sài Gòn, từ Thanh Hóa đến Đồng Nai, tiếng nói của tiểu thương dội lên một thông điệp chung: chính sách thuế không thể đứng ngoài thực tiễn. Con số 200 triệu đồng/năm, nếu không được xem xét lại, có thể biến thành cơn ác mộng đối với hàng triệu hộ kinh doanh, đẩy họ vào thế tiến thoái lưỡng nan giữa tiếp tục cầm cự và bỏ nghề.

Đề xuất áp thuế này, vì thế, không chỉ là một vấn đề kỹ thuật tài chính. Nó là bài kiểm tra về khả năng lắng nghe, điều chỉnh và thấu hiểu thực tế của bộ máy chính sách. Một chính sách thuế đúng đắn phải vừa đảm bảo nguồn thu ngân sách, vừa bảo vệ được sinh kế của người dân. Nếu chỉ nhìn vào con số khô khan trên giấy tờ mà bỏ quên tiếng thở dài của những gánh hàng rong, chính sách sẽ thất bại ngay từ khi còn nằm trên bàn nghị sự. Và khi ấy, cái giá phải trả sẽ không chỉ là vài phần trăm ngân sách, mà là niềm tin xã hội, thứ vốn dĩ khó xây dựng nhưng rất dễ mất đi./.

NGƯỜI QUAN SÁT

BÀI VIẾT LIÊN QUAN

MỚI CẬP NHẬT

spot_img