Friday, December 5, 2025

Đạo Phật: Hương Thơm Khiêm Hạ Lan Tỏa Giữa Đời


Nguyên Vinh- Nguyễn Ngọc Mùi
Trong lịch sử nhân loại, những công trình đồ sộ, những danh tướng lẫy lừng thường là mục tiêu của tranh chấp, đố kỵ, và phá hoại. Càng cao lớn, càng dễ bị đánh phá. Càng nổi bật, càng phải chiến đấu để tồn tại. Giống như những bông hồng kiêu sa, đẹp nhưng đầy gai, luôn phải tự vệ trước gió bão.
Ngược lại, những vị đạo cao đức trọng, sống khiêm hạ, giản dị, thường không cần phải tự vệ. Họ như loài hoa mắc cỡ – chạm vào là khép lại, nhưng chính sự khép mình ấy lại khiến hoa mọc ra khắp nơi. Hương thơm của đức hạnh không cần quảng bá, vẫn lan tỏa. Sự khiêm cung không cần tranh giành, vẫn được kính trọng.
Đạo Phật – trong bản chất nguyên thủy – chính là như thế. Khiêm hạ là sức mạnh của đạo Phật
Đức Phật Thích Ca Mâu Ni không xây cung điện, không lập triều đình, không tạo ra giáo quyền. Ngài ngồi dưới cội bồ đề, mặc y phước điền, ăn một bữa khất thực, giảng pháp bằng ngôn ngữ bình dân. Ngài không tranh giành, không phô trương, nhưng giáo pháp của Ngài lan tỏa khắp năm châu.
“Ta là Phật đã thành, các ngươi là Phật sẽ thành.”
— Kinh Pháp Hoa
Ngài không tự xưng là thần linh, không ban phước giáng họa, mà chỉ đường cho chúng sanh tự tu, tự giác, tự giải thoát. Đó là sức mạnh của khiêm hạ: không cần bảo vệ, vẫn trường tồn.
Triết lý khiêm cung trong Phật giáo
Trong triết học Phật giáo, khiêm hạ không phải là yếu đuối, mà là trí tuệ. Người càng tu cao, càng thấy mình nhỏ bé giữa vũ trụ vô thường. Người càng hiểu sâu, càng biết “vô ngã” là con đường giải thoát.
“Người trí không tranh, không hơn thua, không tự cao.”
— Kinh Tăng Chi Bộ
“Kẻ ngu thì khoe khoang, người trí thì lặng lẽ.”
— Kinh Pháp Cú
Sự khiêm cung là biểu hiện của từ bi, là nền tảng của đạo đức. Người tu hành không cần nổi bật, chỉ cần sống đúng. Như hoa sen mọc giữa bùn, không cần khoe sắc, vẫn được tôn kính.
Đạo Phật phát triển nhờ gần gũi quần chúng
Không giống như những tôn giáo xây dựng quyền lực, đạo Phật phát triển bằng sự gần gũi. Từ những ngôi chùa nhỏ cuối làng, từ những buổi tụng kinh đơn sơ, từ những lời giảng bình dị, đạo Phật đi vào đời sống dân quê, thấm vào nếp sống hằng ngày.
“Phật pháp bất ly thế gian pháp.”
— Kinh Đại Bát Niết Bàn
Chính sự giản dị ấy khiến đạo Phật không bị cạnh tranh. Không ai tranh giành với người không tranh giành. Không ai đánh phá người không chống trả. Đạo Phật tồn tại như hương thơm – không hình, không tiếng, nhưng lan tỏa.
Bài học từ hoa mắc cỡ
Hoa mắc cỡ – loài hoa nhỏ bé, khiêm tốn, không khoe sắc, không tỏa hương – nhưng mọc khắp nơi. Khi bị chạm vào, nó khép lại. Chính sự khép mình ấy khiến nó được bảo vệ, được lan rộng. Đó là hình ảnh của người tu hành: không chống trả, không phô trương, nhưng bền bỉ, lan tỏa.
Đạo Phật cũng như thế. Không cần xây tháp cao, không cần lễ hội lớn, chỉ cần giữ giới, hành pháp, sống đạo. Như lời Phật dạy:
“Hãy tự thắp đuốc lên mà đi.”
— Kinh Di Giáo
Như vậy khiêm hạ là con đường trường tồn
Trong thời đại phô trương, cạnh tranh, và hình thức, đạo Phật cần trở về với cốt lõi: khiêm hạ, giản dị, gần gũi. Không cần tranh giành, không cần bảo vệ, chỉ cần sống đúng – như hoa mắc cỡ hay thơ văn còn gọi loài hoa trinh nữ, như hương sen, gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn, như tiếng chuông chùa giữa chiều quê.
“Mái chùa che chở hồn dân tộc
Nếp sống muôn đời của tổ tông.”
— Thiền sư Mãn Giác

BÀI VIẾT LIÊN QUAN

MỚI CẬP NHẬT

spot_img