Friday, December 5, 2025

Toàn cảnh thời sự Việt Nam, thứ Sáu ngày 5 tháng 9 năm 2025 

Đắk Lắk: 6 cán bộ bị khai trừ Đảng

Vào sáng ngày 5 tháng 9 năm 2025, Ủy ban Kiểm tra Tỉnh ủy Đắk Lắk vừa công bố quyết định kỷ luật khai trừ khỏi Đảng đối với sáu cán bộ cốt cán, do có nhiều sai phạm nghiêm trọng trong quá trình công tác.

Tại kỳ họp lần thứ 36 diễn ra cùng ngày, Ủy ban Kiểm tra đã xem xét kỹ lưỡng nội dung, mức độ, hậu quả và nguyên nhân vi phạm trước khi đưa ra hình thức kỷ luật nghiêm khắc này.

Các trường hợp bị khai trừ lần này gồm:

-Ông Lê Văn Hoàng Lâm, nguyên Phó bí thư Đảng ủy, Chủ tịch ủy ban nhân dân xã Ia Rvê (huyện Ea Súp cũ), vi phạm nghiêm trọng quy định của Đảng và pháp luật trong thực thi nhiệm vụ, làm suy giảm uy tín tổ chức Đảng

-Ông Đặng Công Tạo, nguyên Chủ tịch ủy ban nhân dan xã Ya Tờ Mốt, vi phạm quy định, không giữ vững trách nhiệm nêu gương, gây hậu quả nặng nề.

-Ông Vũ Văn Quảng, nguyên Phó Chủ tịch ủy ban nhân dân xã Ya Tờ Mốt, bị kỷ luật với lý do tương tự, ảnh hưởng xấu đến uy tín chính quyền địa phương.

-Ông Lê Phạm Bình, nguyên Giám đốc Chi nhánh Văn phòng Đăng ký đất đai huyện Ea Súp, vi phạm trong công tác phòng, chống tham nhũng, tiêu cực, gây ảnh hưởng xấu đến uy tín cơ quan.

-Ông Lê Mạnh Hùng, nguyên Phó Giám đốc Trung tâm Y tế huyện Lắk, vi phạm nghiêm trọng quy định của Đảng và pháp luật trong đấu tranh phòng, chống tham nhũng, tiêu cực.

-Ông Nguyễn Văn Hiền, nguyên Đội trưởng Đội Cảnh sát Điều tra tội phạm về hình sự, kinh tế và ma túy, Công an thị xã Đông Hòa, vi phạm kỷ luật của Đảng và pháp luật trong quá trình công tác, làm suy giảm uy tín cơ quan.

Ủy ban Kiểm tra Tỉnh ủy Đắk Lắk nhấn mạnh rằng tất cả các trường hợp trên đều hành vi nghiêm trọng, vi phạm quy định “những điều đảng viên không được làm”, gây hậu quả rất nghiêm trọng và cần xử lý nghiêm để duy trì kỷ luật, uy tín của tổ chức Đảng, chính quyền và cơ quan, đơn vị công tác.

Một số trường hợp nhất định còn bị xử lý hình sự. Điển hình, ông Đặng Công Tạo bị tòa án tỉnh Đắk Lắk tuyên phạt hai năm tù giam, ông Vũ Văn Quảng bị xử án một năm sáu tháng tù về các tội thiếu trách nhiệm gây hậu quả nghiêm trọng và lợi dụng chức vụ, quyền hạn trong khi thi hành công vụ. Các án liên quan đến vụ phá mất gần 400 ha rừng tại xã Ya Tờ Mốt được dư luận theo dõi chặt chẽ./.

 
 
Bộ Chính Trị bổ nhiệm 9 lãnh đạo bộ ngành cơ quan

Hà Nội, ngày 4 tháng 9 năm 2025, tại Trụ sở Chính Phủ, Thủ Tướng Chính Phủ cộng sản Việt Nam Phạm Minh Chính chủ trì hội nghị công bố và trao quyết định chỉ định, tiếp nhận, điều động, bổ nhiệm 9 cán bộ lãnh đạo cấp cao của các bộ, ngành và cơ quan Trung Ương. Đây là một bước quan trọng trong công tác tổ chức cán bộ, thể hiện sự tin tưởng cao của lãnh đạo Đảng và Nhà nước vào đội ngũ lãnh đạo mới.

Mở đầu sự kiện, ông Chính trao quyết định của Bộ Chính Trị cộng sản Việt Nam chỉ định ông Lê Hoài Trung, Bí thư Trung ương Đảng, Chánh Văn phòng Trung ương Đảng làm Quyền Bộ trưởng Bộ Ngoại Giao; đồng thời ông được phân công tham gia Ban Chấp hành, Ban Thường vụ Đảng ủy Chính Phủ nhiệm kỳ từ năm 2020 đến năm 2025.

Tiếp đó, ông Chính công bố quyết định tiếp nhận và bổ nhiệm 8 nhân sự lãnh đạo gồm:

-Ông Lê Văn Lợi, Phó Giám đốc Học viện Chính trị quốc gia, giữ chức Chủ tịch Viện Hàn lâm Khoa học xã hội Việt Nam.

-Ông Vũ Mạnh Hà, Ủy viên dự khuyết Trung ương Đảng, Phó Bí thư Thường trực Tỉnh ủy Lai Châu, giữ chức Thứ trưởng Thường trực Bộ Y tế

-Ông Phan Chí Hiếu, Chủ tịch Viện Hàn lâm Khoa học xã hội Việt Nam, được điều động làm Thứ trưởng Bộ Tư pháp.

-Ông Nguyễn Văn Quảng, Ủy viên Trung ương Đảng, Bí thư Thành ủy Đà Nẵng, được tiếp nhận giữ chức Phó Tổng Thanh tra Thường trực Thanh tra Chính Phủ

-Ông Hoàng Minh Sơn, Thứ trưởng Bộ Giáo dục và Đào tạo, giữ chức Chủ tịch Hội đồng, Giám đốc Đại học Quốc gia Hà Nội.

-Ông Trần Hồng Thái, Phó Bí thư Tỉnh ủy, Chủ tịch Hội đồng nhân dân tỉnh Lâm Đồng, được bổ nhiệm giữ chức Phó Chủ tịch Thường trực Viện Hàn lâm Khoa học và Công nghệ Việt Nam.

-Ông Vũ Hải Quân, Ủy viên Trung ương Đảng, Chủ tịch Hội đồng, Giám đốc Đại học Quốc gia, giữ chức Thứ trưởng Thường trực Bộ Khoa học và Công nghệ.

-Ông Lê Quân, Chủ tịch Hội đồng, Giám đốc Đại học Quốc gia Hà Nội, làm Thứ trưởng Bộ Giáo dục và Đào tạo.

Phát biểu tại hội nghị, ông Chính nhấn mạnh những cán bộ được bổ nhiệm đều có trình độ chuyên môn cao, được đào tạo bài bản và đã trải qua nhiều vị trí công tác từ Trung Ương đến địa phương. Ông khẳng định sự tin tưởng và kỳ vọng rất lớn của lãnh đạo Đảng, Nhà nước dành cho họ. Ông Chính yêu cầu ngay sau khi nhận nhiệm vụ mới, các nhân sự cần nhanh chóng bắt nhịp công việc, phát huy tinh thần trách nhiệm, đoàn kết nội bộ và thích ứng nhanh với môi trường mới.

Đặc biệt, ông Chính lưu ý những lĩnh vực như giáo dục, khoa học công nghệ, y tế và nghiên cứu khoa học vốn có tính đột phá cao, đòi hỏi lãnh đạo mới vừa có năng lực chuyên môn, vừa phải có tầm nhìn đổi mới và hành động quyết liệt. Ông cam kết Chính Phủ sẽ đồng hành, tạo điều kiện thuận lợi để họ hoàn thành nhiệm vụ và đóng góp hiệu quả cho hoạt động chung của Chính Phủ.

Đáp lại, đại diện các cán bộ mới được bổ nhiệm, trong đó có ông Nguyễn Văn Quảng, Phó Tổng Thanh tra Thường trực Thanh tra Chính Phủ, bày tỏ lòng biết ơn sâu sắc tới Ban Bí Thư, Bộ Chính Trị, Tổng Bí Thư và Thủ Tướng. Họ khẳng định sẽ tiếp tục rèn luyện, nỗ lực hết mình và mong nhận được sự hướng dẫn, chỉ đạo cũng như phối hợp chặt chẽ từ các lãnh đạo cao cấp để hoàn thành tốt nhiệm vụ được giao./.

Thủ Tướng Phạm Minh Chính làm việc với Ban Thường vụ hai tỉnh An Giang và Lâm Đồng

Ngày 3 tháng 9 năm 2025, Thủ tướng cộng sản Việt Nam Phạm Minh Chính cùng Bộ Chính Trị đã trực tiếp làm việc với Ban Thường vụ Tỉnh ủy An Giang và Ban Thường vụ Tỉnh ủy Lâm Đồng. Mục tiêu của buổi làm việc là xem xét, góp ý và hoàn thiện đề án nhân sự, cũng như các dự thảo văn kiện sẽ trình tại Đại Hội Đảng bộ tỉnh nhiệm kỳ 14 (từ  năm 2025 đến năm 2030). Theo quy trình, công tác nhân sự luôn là khâu then chốt, quyết định đến sự thành công của đại hội, bởi nhân sự được lựa chọn sẽ gánh trọng trách lãnh đạo toàn diện địa phương trong 5 năm tiếp theo.

Đối với An Giang, một tỉnh biên giới nằm ở hạ lưu sông Mekong, áp lực phát triển kinh tế gắn liền với vấn đề quản lý biên giới, thương mại và an ninh quốc phòng luôn song hành. Bộ Chính trị nhấn mạnh tỉnh cần lựa chọn đội ngũ cán bộ có bản lĩnh, có năng lực quản trị, đồng thời am hiểu đặc thù biên giới, đời sống của đồng bào dân tộc, tôn giáo. Việc xây dựng văn kiện phải phản ánh rõ tầm nhìn phát triển của tỉnh, vừa bảo đảm ổn định chính trị, vừa khai thác hiệu quả tiềm năng về nông nghiệp, thủy sản và kinh tế cửa khẩu.

Trong khi đó, Lâm Đồng lại là địa bàn trung tâm của vùng Tây Nguyên, nổi bật với thế mạnh về du lịch, nông nghiệp công nghệ cao và tiềm năng phát triển đô thị. Bộ Chính Trị cộng sản Việt Nam và Thủ Tướng Chính lưu ý tỉnh Lâm Đồng cần có chiến lược khai thác hợp lý tài nguyên, bảo vệ môi trường sinh thái, đặc biệt là rừng thông và cảnh quan Đà Lạt, vốn được coi là “thương hiệu quốc gia”. Công tác nhân sự của Lâm Đồng phải chú trọng yếu tố đổi mới, trẻ hóa đội ngũ, song hành với kinh nghiệm và tính kế thừa. Văn kiện của Đại Hội Đảng bộ tỉnh cần làm rõ định hướng đưa Lâm Đồng trở thành trung tâm kinh tế xanh, phát triển bền vững, phù hợp với xu hướng cả nước.

Trong buổi làm việc, ông Chính nhấn mạnh rằng quá trình chuẩn bị nhân sự không chỉ dừng lại ở việc chọn người đủ tiêu chuẩn, mà còn phải sắp xếp, bố trí hợp lý, tạo ra sự đoàn kết và thống nhất trong tập thể lãnh đạo. Nhân sự được lựa chọn cần bảo đảm tiêu chuẩn chính trị, đạo đức, năng lực quản lý, đồng thời có uy tín và sự tín nhiệm cao trong cán bộ, đảng viên và nhân dân. Đây là điều kiện để sau khi Đại hội diễn ra, bộ máy lãnh đạo tỉnh có thể hoạt động thông suốt, hiệu quả, tránh tình trạng xung đột lợi ích hay mất đoàn kết nội bộ.

Bộ Chính Trị cộng sản Việt Nam cũng dành nhiều thời gian góp ý cho các dự thảo văn kiện Đại Hội Đảng 14. Văn kiện được xem như kim chỉ nam cho sự phát triển địa phương trong giai đoạn 5 năm, do đó phải bao quát được những kết quả đạt được của nhiệm kỳ vừa qua, phân tích rõ những hạn chế còn tồn tại, đồng thời đưa ra định hướng, mục tiêu và giải pháp cụ thể cho nhiệm kỳ mới. Văn kiện của cả An Giang và Lâm Đồng đều được yêu cầu phải gắn kết chặt chẽ với các chiến lược phát triển quốc gia, tránh tình trạng cục bộ địa phương, nhưng vẫn phát huy đặc thù và thế mạnh riêng.

Sự kiện Bộ Chính Trị làm việc trực tiếp với lãnh đạo các tỉnh cho thấy tầm quan trọng của công tác chuẩn bị Đại Hội Đảng bộ, đồng thời phản ánh sự giám sát và định hướng sát sao từ Trung Ương. Đây không chỉ là bước chuẩn bị về nhân sự, mà còn là quá trình củng cố sự đồng thuận chính trị, nâng cao năng lực quản trị địa phương, bảo đảm cho giai đoạn từ năm 2025 đến năm 2030 có thể đạt được những bước phát triển đột phá.

An Giang và Lâm Đồng là hai địa phương nằm trong khu vực Tây Nam Bộ và Tây Nguyên, có vị trí chiến lược về kinh tế, xã hội và quốc phòng của Việt Nam, do đó công tác nhân sự và văn kiện phục vụ Đại Hội Đảng 14 được giới lãnh đạo cấp cao của cộng sản Việt Nam quan tâm sát sao./.

 

Bộ Chính Trị: Cơ cấu lại ngành điện để người dân được lựa chọn đơn vị cung cấp

Ngày 3 tháng 9 năm 2025, Bộ Chính Trị cộng sản Việt Nam ban hành Nghị quyết số 70-NQ/TW về bảo đảm an ninh năng lượng quốc gia đến năm 2030, tầm nhìn 2045, do Tổng Bí Thư Tô Lâm ký. Nghị quyết đưa ra những chỉ đạo mới quan trọng trong việc tái cơ cấu ngành điện, nhằm hướng đến một thị trường năng lượng cạnh tranh, minh bạch và bền vững.

Theo Nghị quyết, cơ cấu lại ngành điện phải đảm bảo cân bằng nguồn điện giữa các loại hình, ưu tiên các dự án có công suất lớn, hiệu quả cao và thân thiện với môi trường. Bộ Chính Trị cũng yêu cầu phát triển thị trường điện với vai trò trung tâm là tăng cường cạnh tranh, minh bạch và hiệu quả.

Một trong những điểm đáng chú ý là tăng quyền cho người dân và doanh nghiệp trong việc lựa chọn đơn vị cung cấp điện, thay vì chỉ được tiếp nhận dịch vụ từ EVN như hiện nay. Nghị quyết đặt ra mục tiêu triển khai hiệu quả cơ chế mua bán điện trực tiếp và nâng cao quyền lựa chọn cho khách hàng.

Để thúc đẩy điều này, hệ thống giao dịch điện cần được hoàn thiện, bao gồm cơ chế hợp đồng mua bán điện (gọi tắt là PPA) minh bạch, dài hạn và ổn định, nhằm bảo vệ quyền lợi hợp pháp của nhà đầu tư. Ngoài ra, việc khuyến khích doanh nghiệp tư nhân đầu tư vào hạ tầng lưu trữ năng lượng như pin, kho LNG, lưu trữ xăng dầu cũng được nhấn mạnh.

Cơ chế giá truyền tải điện cũng cần được đổi mới để thu hút đầu tư tư nhân phát triển lưới truyền tải. Đặc biệt, các dự án nguồn điện hiện tại cần được khai thác và mở rộng theo nguyên tắc chọn lọc, tập trung vào những nhà máy có tiềm năng và hoạt động hiệu quả.

Nghị quyết số 70 cũng xác định mục tiêu tiết giảm tiêu thụ năng lượng, giảm phát thải khí nhà kính và thúc đẩy năng lượng tái tạo. Cụ thể, tỉ lệ năng lượng tái tạo trong tổng nguồn sơ cấp được nhắm đến ở mức từ 25 đến 30%; việc tiết kiệm năng lượng đạt từ 8 đến 10%; giảm phát thải so với kịch bản thông thường vào khoảng từ 15 đến 35%.

Ngoài ra, Việt Nam sẽ phát triển hệ thống điện thông minh, an toàn, có khả năng kết nối với lưới khu vực, hướng tới thứ hạng top 3 ASEAN về độ tin cậy và tiếp cận điện năng.

Tầm nhìn đến năm 2045 đặt mục tiêu đảm bảo an ninh năng lượng quốc gia, vận hành một thị trường năng lượng cạnh tranh lành mạnh, bình đẳng và hiệu quả, phù hợp thể chế kinh tế thị trường định hướng xã hội chủ nghĩa.

Nghị quyết 70-NQ/TW ngày 3 tháng 9 năm 2025 đánh dấu bước ngoặt trong công tác điều hành ngành năng lượng, đặt trọng tâm vào việc bảo đảm đủ điện, tăng cường cạnh tranh, minh bạch thị trường và mở quyền lựa chọn cho người dân, doanh nghiệp. Đồng thời, mở đường cho đầu tư tư nhân vào hạ tầng và phát triển năng lượng xanh bền vững, góp phần thực hiện cam kết quốc tế và chuyển đổi mô hình năng lượng tại Việt Nam ./.

Tổng Bí thư Tô Lâm làm việc với Ban Thường vụ Đảng ủy MTTQ và đoàn thể Trung Ương

Sáng ngày 4 tháng 9 năm 2025, tại trụ sở Trung ương Đảng cộng sản Việt Nam, Bộ Chính Trị do Tổng Bí Thư Tô Lâm đứng đầu đã nhóm họp với Ban Thường vụ Đảng ủy Mặt trận Tổ quốc cùng các đoàn thể Trung ương để thẩm định dự thảo văn kiện và phương án nhân sự trình Đại hội đại biểu Đảng bộ Mặt trận Tổ quốc và các đoàn thể Trung ương nhiệm kỳ từ năm 2025 đến năm 2030.

Trong buổi làm việc, đại diện Ban Thường vụ đã trình bày quá trình xây dựng dự thảo văn kiện và phương án nhân sự cũng như công tác tiếp thu, giải trình các góp ý từ các ban, bộ, ngành Trung Ương. Bộ Chính Trị đánh giá các tài liệu trình bày đã được chuẩn bị công phu, nghiêm túc, khoa học và tuân thủ đúng hướng dẫn của Trung Ương; đồng thời nội dung văn kiện đã quán triệt tư tưởng lớn, quan điểm chính trị từ dự thảo văn kiện Đại Hội 14 của Đảng, phù hợp với thực tiễn hoạt động của tổ chức.

Các Ủy viên Bộ Chính Trị cơ bản tán thành với dự thảo, đồng thời đưa ra góp ý sâu sắc và trách nhiệm để làm rõ hơn những thành tựu nổi bật và chỉ rõ các điểm còn tồn tại. Họ đề xuất phương hướng hoạt động và yêu cầu chiến lược rõ ràng trong nhiệm kỳ tới, đặt trọng tâm vào đổi mới chất lượng và cơ chế hoạt động cho tổ chức bộ máy mới.

Kết thúc buổi làm việc, ông Tô Lâm yêu cầu Ban Thường vụ Đảng ủy Mặt trận Tổ quốc và các đoàn thể Trung Ương nghiêm túc tiếp thu ý kiến từ Bộ Chính Trị cũng như các cơ quan góp ý để hoàn thiện văn kiện và phương án nhân sự. Đồng thời, ông nêu rõ cần chuẩn bị chu đáo để tổ chức thành công Đại hội Đảng bộ nhiệm kỳ từ năm 2025 đến năm 2030.

Ông Tô Lâm cũng đặc biệt nhấn mạnh một số trọng điểm trong nhiệm kỳ mới: cần đổi mới nội dung và phương thức hoạt động của Mặt trận Tổ quốc và các đoàn thể theo hướng thực chất, hiệu quả; đẩy mạnh hoạt động cơ sở, gần dân, phục vụ dân và phát huy vai trò trung tâm của Mặt trận Tổ quốc trong tập hợp khối đại đoàn kết toàn dân tộc. Ông cũng yêu cầu hoàn thiện cơ chế vận hành, xây dựng đội ngũ cán bộ Mặt trận Tổ quốc bản lĩnh, trí tuệ, giỏi kỹ năng vận động quần chúng để đáp ứng hội nhập quốc tế.

Bên cạnh đó, Tô Lâm đề nghị tăng cường vai trò giám sát, phản biện xã hội và bảo vệ quyền lợi của nhân dân; ứng dụng công nghệ thông tin, truyền thông mới để nâng cao hiệu quả tương tác với đông đảo đoàn viên, hội viên và nhân dân. Đồng thời, cần chủ động tham gia giải quyết các vấn đề lớn của xã hội, tham gia xây dựng thể chế, đổi mới sáng tạo, chuyển đổi số, kinh tế số, phát triển tinh thần sáng tạo và tình yêu nước trong dân.

Cuối cùng, theo quyết định ông Đỗ Văn Chiến được chỉ định làm Bí thư Đảng ủy Cơ quan Ủy ban Trung Ương Mặt trận Tổ quốc Việt Nam nhiệm kỳ từ năm 2025 đến năm 2030, đánh dấu bước chuẩn bị về bộ máy nhân sự cho nhiệm kỳ mới của tổ chức./.

Chủ mái ấm Hoa Hồng bạo hành trẻ lãnh án tù

Vào ngày 3 tháng 9 năm 2025 Tòa án thành phố Sài Gòn đã mở phiên xét xử sơ thẩm đối với bị cáo Giáp Thị Sông Hương (51 tuổi, chủ cơ sở mái ấm Hoa Hồng) và ba bảo mẫu gồm Nguyễn Thị Ngọc Cẩm (47 tuổi, cư ngụ Đồng Nai), Diệp Ngọc Tuyền (48 tuổi, cư ngụ Cần Thơ), Trang Mỹ Nhanh (72 tuổi, cư ngụ Sài Gòn) về tội “Hành hạ người khác” theo Điều 140 Bộ luật Hình sự.

Theo cáo trạng, cơ sở mái ấm Hoa Hồng hoạt động từ tháng 7 năm2023, do bà Giáp Thị Sông Hương làm người đại diện theo pháp luật và trực tiếp quản lý. Đến tháng 4 năm 2024, Công an phường Trung Mỹ Tây, quận 12 (cũ), nhận được tin báo về việc các bảo mẫu tại mái ấm Hoa Hồng thường xuyên có hành vi đánh đập, chửi mắng các cháu bé tại đây. Sau khi nhận được tin báo, Công an phường Trung Mỹ Tây phối hợp với Công an quận 12  cùng các cơ quan chức năng kiểm tra, xác minh nội dung tố cáo.

Kết quả điều tra xác định, trong quá trình chăm sóc các cháu, bị cáo Cẩm và Tuyền thường xuyên có hành vi chửi rủa, dùng tay, cây lau nhà, đũa… đánh các bé và xách tay chân, ném, bóp đầu, bóp miệng, tát, đấm liên tiếp các bé sơ sinh hoặc vài tháng tuổi. Bà Nhanh được xác định thường sử dụng lược, chổi, tay, chân, muỗng đe dọa, đánh các cháu. Nhiều trường hợp bà Nhanh còn sử dụng dầu gió cho vào miệng của một số cháu bé.

Đối với bị cáo Giáp Thị Sông Hương, là chủ cơ sở, trực tiếp chứng kiến các bảo mẫu bạo hành trẻ, bị cáo không ngăn cản mà còn hành hạ, đánh đập các cháu như: dùng bìa các tông, lược, khay nhựa, chổi để đánh; nắm áo, xách và kéo các cháu; ôm ném các cháu khi tắm, ngủ.

Tại thời điểm xảy ra vụ việc, cơ sở mái ấm Hoa Hồng có tổng cộng 86 trẻ, trong đó 39 trẻ được phép nuôi dưỡng, 47 trẻ còn lại do cha, mẹ, người thân gửi nuôi và trẻ bị bỏ rơi được Hương nhận nuôi. Hiện tất cả 86 trẻ em đã được cơ quan chức năng chuyển đến nuôi tại các cơ sở bảo trợ trẻ em.

Xét thấy, hành vi của các bị cáo là nguy hiểm cho xã hội, đã xâm phạm tới sức khỏe của người khác được pháp luật bảo vệ. Vì vậy, sau khi xem xét, Hội đồng xét xử đã tuyên phạt bị cáo Giáp Thị Sông Hương 2 năm 3 tháng tù; Nguyễn Thị Ngọc Cẩm và Diệp Ngọc Tuyền cùng 2 năm tù; Trang Mỹ Nhanh 1 năm tù./.

Chủ tịch Liên đoàn Quyền Anh Việt Nam mất liên lạc khi sang Mỹ, cáo buộc buôn cocaine

Vào ngày 3 tháng 9 năm 2025, ông Lưu Tú Bảo, Chủ tịch Liên đoàn Quyền Anh Việt Nam (VBF), đã mất liên lạc suốt nhiều tháng qua sau khi từ Việt Nam sang Mỹ dự đám tang người thân.

Theo đó, ông Bảo đã rời Việt Nam vào cuối tháng 3 năm 2025 để tham dự đám tang người thân tại Mỹ. Tuy nhiên, kể từ thời điểm đó, ông không trực tiếp điều hành công việc tại VBF, không có liên lạc nào với các thành viên trong liên đoàn. Dù vậy, các giải đấu quyền anh tại Việt Nam vẫn được tổ chức bình thường trong suốt thời gian ông vắng mặt.

Phó Chủ tịch kiêm Tổng thư ký VBF, ông Nguyễn Duy Hùng, cho biết vào ngày 3 tháng 8 năm 2025, ông Bảo đã gọi điện thoại trực tiếp từ Mỹ để trao đổi công việc. Tuy nhiên, sau cuộc gọi này, ông Bảo lại tiếp tục mất liên lạc và không có thêm thông tin liên quan đến tình hình sức khỏe hay công việc của ông.

Mới đây, một nguồn tin từ Mỹ cho biết ông Lưu Tú Bảo đã bị bắt giữ tại bang California với cáo buộc liên quan đến việc buôn bán ma túy, cụ thể là cocaine. Tuy nhiên, thông tin này chưa được xác minh chính thức từ các cơ quan chức năng Việt Nam.

Liên đoàn Quyền Anh Việt Nam hiện chưa đưa ra bình luận chính thức về vụ việc. Các thành viên trong liên đoàn đang chờ đợi thông tin chính thức từ cơ quan chức năng để có hướng xử lý phù hợp./.

TIÊU ĐIỂM: Sự thật đau đớn trong nhà tù Cộng sản Việt Nam

Trong lịch sử nhân loại, sự tôn trọng đối với người đã khuất luôn được coi là chuẩn mực đạo đức tối thiểu, là nền tảng của mọi giá trị nhân văn. Ở bất kỳ quốc gia nào, dù văn minh hay lạc hậu, dù giàu có hay nghèo khó, quyền được yên nghỉ của người chết và quyền được tiễn đưa của gia đình là thiêng liêng, bất khả xâm phạm. Thế nhưng, ở Việt Nam dưới chế độ cộng sản thì sự thật hết sức đau đớn, đặc biệt sự thật này nằm trong nhà tù.

Thân nhân của tù nhân lương tâm, tu sĩ phật giáo Hòa Hảo Vương Văn Thả (56 tuổi) ở An Giang chính thức loan báo cho dư luận trong và ngoài nước Việt Nam được biết, ông Thả đã qua đời khi đang thi hành án chính trị tại trại giam An  Phước (tỉnh Bình Dương cũ- nay là Sài Gòn). Phía trại giam không đồng ý để gia đình đưa ông Thả về mai táng, mà họ tự quyết định chôn ông Thả ở nghĩa trang thuộc phạm vi của trại giam.

Ông Vương Văn Thả nổi tiếng vì những phát ngôn phản đối chính sách độc tài và đàn áp tôn giáo. Ông bị bắt năm 2017 và bị kết án 12 năm tù giam với cáo buộc “tuyên truyền chống Nhà nước”. Đó vốn đã là một bản án nặng nề, phản ánh tình trạng trấn áp tự do ngôn luận ở Việt Nam. Nhưng bi kịch chưa dừng lại ở đó. Sau nhiều năm chịu cảnh giam cầm, đầu tháng 9 năm 2025, ông Thả qua đời trong trại giam An Phước, tỉnh Bình Dương. Điều gây phẫn nộ là phía trại giam đã không bàn giao thi thể cho gia đình, mà tự ý tổ chức chôn cất bất chấp sự phản đối và nỗi đau khôn cùng của thân nhân.

Vụ việc khiến dư luận phẫn nộ, bởi nó phơi bày sự phi nhân tính cùng những khuất tất nghiêm trọng trong cách hành xử của nhà cầm quyền. Việc tự ý chôn cất ông Thả mà không cho gia đình mang xác về mai táng không chỉ là sự vi phạm pháp lý, mà còn là sự xúc phạm thô bạo đến đạo lý truyền thống, đi ngược lại những giá trị phổ quát về nhân quyền và nhân đạo. Đây không còn là một sai sót hành chính, mà là một tội ác.

Trước hết, cần nhìn thẳng vào sự kiện: ông Vương Văn Thả, một tù nhân lương tâm, đã chết trong trại giam An Phước. Thay vì thông báo kịp thời, minh bạch cho gia đình, trao trả thi thể để thân nhân lo hậu sự, thì phía trại giam lại chọn cách tự ý tiến hành mai táng ngay trong khuôn viên trại giam. Gia đình ông Thả bị tước đoạt quyền được nhìn mặt lần cuối, quyền được chôn cất người thân tại quê nhà, quyền được làm tang lễ theo phong tục và tín ngưỡng của mình. Đây là một hành vi vi phạm nghiêm trọng quyền cơ bản của con người, đi ngược lại cả luật pháp Việt Nam lẫn luật pháp quốc tế.

Trong Bộ luật Dân sự Việt Nam, quyền nhân thân bao gồm cả quyền của cá nhân liên quan đến danh dự, nhân phẩm, hình ảnh, và cả quyền đối với thi thể sau khi chết. Luật quy định rõ: gia đình có quyền quyết định về việc chôn cất, hỏa táng, và địa điểm an táng người đã mất. Thế nhưng, trong trường hợp ông Thả, trại giam An Phước đã ngang nhiên tước đoạt quyền này, hành xử như thể thân xác tù nhân thuộc về họ, và gia đình chỉ là người ngoài. Đây là sự coi thường pháp luật một cách trắng trợn.

Tại sao một trại giam lại phải vội vã chôn cất tù nhân ngay trong trại, thay vì trả thi thể về cho gia đình như thông lệ? Phải chăng cái chết của ông Thả có nhiều khuất tất? Phải chăng đây là một cách để xóa dấu vết, che giấu sự thật? Những câu hỏi đó lập tức dấy lên trong dư luận. Và sự thật là, đây không phải lần đầu tiên Việt Nam chứng kiến những cái chết bí ẩn trong nhà tù, đặc biệt là đối với tù nhân lương tâm.

Chúng ta còn nhớ trường hợp của tù nhân lương tâm-cựu sĩ quan Việt Nam Cộng Hòa Trương Văn Sương, người từng bị giam hơn 30 năm, chết trong trại giam Nam Hà năm 2011 mà gia đình gần như không được thông tin rõ ràng. Hay trường hợp tù nhân chính trị Việt Nam Cộng Hòa Nguyễn Hữu Cầu, bị giam ròng rã 37 năm, chịu cảnh tra tấn tinh thần lẫn thể xác cho đến khi kiệt quệ. Ông được thả ra khi đã mù lòa, tàn tật, và qua đời không lâu sau đó.

Gần đây hơn, vào năm 2019, tù nhân lương tâm- nhà giáo Đào Quang Thực đã chết bất thường trong Trại giam số 6, Thanh Chương, Nghệ An. Nhà cầm quyền nói nguyên nhân tử vong là do xuất huyết não, nhưng gia đình cho đây chưa thuyết phục, cái chết của ông Thục có mập mờ. Tất cả những sự kiện ấy tạo thành một chuỗi dài những cái chết bất minh trong trại giam Việt Nam.

Trở lại vụ việc của ông Vương Văn Thả, cần phải nhấn mạnh rằng, hành vi tự ý chôn cất người chết của trại giam An Phước không thể được biện minh bằng bất kỳ lý do nào. Nếu trại giam cho rằng ông Thả chết vì lý do bình thường, không có dấu hiệu bất thường, thì tại sao không trao trả thi thể cho gia đình? Ngược lại, việc vội vã chôn cất chỉ càng làm dấy lên nghi ngờ: phải chăng ông Thả đã bị ngược đãi, bị bức hại trong quá trình thụ án, và cái chết của ông có những dấu hiệu bất minh? Phải chăng việc chôn cất vội vàng là cách để xóa dấu vết, che giấu sự thật? Chính cách hành xử thiếu minh bạch ấy đã tự biến cơ quan giam giữ thành kẻ bị tình nghi, đặt ra câu hỏi nhức nhối về trách nhiệm và đạo đức của những người đang nhân danh pháp luật.

Việc chôn cất ông Vương Văn Thả ngay trong trại giam An Phước không còn là một sự kiện cá biệt, mà là sự nối dài của một chính sách phi nhân tính. Nó phản ánh một thực tế đau lòng: các trại giam ở Việt Nam đã và đang hành xử vượt ngoài khuôn khổ pháp luật, xem thường nhân quyền, coi thường đạo lý, và sẵn sàng áp dụng những biện pháp tàn nhẫn để che giấu sai phạm. Sự phi nhân này có tính hệ thống, không chỉ xuất phát từ những quản giáo trực tiếp, mà từ cả một cơ chế cho phép họ hành xử như vậy mà không phải chịu trách nhiệm.

Xét ở khía cạnh đạo lý, hành động này là một sự chà đạp trắng trợn lên truyền thống văn hóa của dân tộc Việt Nam. Người Việt từ ngàn đời nay coi trọng chữ hiếu, coi việc mai táng, thờ cúng tổ tiên là bổn phận thiêng liêng. Trong văn hóa Á Đông, “nghĩa tử là nghĩa tận”, dù kẻ thù cũng phải được chôn cất tử tế, huống hồ là một người dân, một tù nhân. Ngay cả trong chiến tranh, khi bắt gặp thi thể của đối phương, nhiều binh sĩ vẫn dành sự tôn trọng tối thiểu, chôn cất đàng hoàng để họ được an nghỉ. Vậy mà trong thời bình, một trại giam lại tước đoạt quyền chôn cất của gia đình đối với chính người thân của mình. Đó không chỉ là sự tàn nhẫn, mà còn là sự xúc phạm đến tận gốc rễ văn hóa Việt Nam.

Không thể không thấy rằng, sự kiện này phản ánh bản chất của một cơ chế nhà tù phi nhân tính. Thay vì bảo đảm quyền lợi tối thiểu cho tù nhân, bảo đảm điều kiện giam giữ nhân đạo, trại giam đã biến thành nơi hành hạ cả thể xác lẫn tinh thần. Tù nhân bị đối xử như công cụ, và khi họ chết đi, thi thể của họ vẫn không được tôn trọng. Đây không chỉ là sự khinh miệt đối với một cá nhân, mà còn là thông điệp lạnh lùng gửi đến toàn xã hội: trong mắt nhà cầm quyền, tù nhân đặc biệt là tù nhân lương tâm không còn là con người với đầy đủ nhân phẩm, mà chỉ là vật vô tri có thể xử lý theo ý muốn.

Điều nguy hiểm hơn, hành động này tạo ra một tiền lệ vô cùng xấu. Nếu một trại giam có thể tự ý chôn cất một tù nhân mà không cần sự đồng ý của gia đình, thì điều gì ngăn cản họ làm điều tương tự với những tù nhân khác? Điều gì đảm bảo rằng cái chết trong tù không bị che đậy, không bị biến thành bí mật vĩnh viễn? Hệ quả là niềm tin của người dân vào hệ thống pháp luật và công lý bị xói mòn nghiêm trọng. Khi người dân cảm thấy rằng ngay cả cái chết cũng không được tôn trọng, thì liệu còn ai tin rằng công lý tồn tại trong đời sống này?

Ở góc độ nhân quyền quốc tế, hành vi này vi phạm nghiêm trọng Công ước Quốc tế về các Quyền Dân sự và Chính trị ( gọi tắt là ICCPR), mà Việt Nam là một bên tham gia. Công ước quy định rõ ràng về quyền được sống, quyền được đối xử nhân đạo, và quyền của gia đình trong các trường hợp tử vong của người bị giam giữ. Hành động chôn cất vội vàng, không minh bạch, không cho gia đình tham gia, là một sự coi thường các cam kết quốc tế, đồng thời đặt Việt Nam vào thế đối diện với sự lên án của cộng đồng quốc tế. Đây không chỉ là vấn đề nội bộ, mà là vấn đề liên quan đến uy tín quốc gia.

Ở góc độ xã hội, sự việc này còn gieo rắc nỗi sợ hãi. Người dân sẽ tự hỏi: nếu một tù nhân có thể bị chôn vùi trong im lặng như thế, thì điều gì ngăn cản nhà cầm quyền làm điều tương tự với bất kỳ ai dám cất lên tiếng nói phản biện? Một xã hội mà ngay cả cái chết cũng không được bảo đảm sự minh bạch thì liệu còn có công lý nào cho người sống? Sự việc này vì thế không chỉ là nỗi đau của một gia đình, mà là hồi chuông cảnh tỉnh cho cả xã hội: quyền con người ở Việt Nam đang bị chà đạp đến mức độ khủng khiếp.

Hãy thử đặt mình vào vị trí của gia đình ông Thả. Họ nhận được tin báo về cái chết của người thân, nhưng chưa kịp nhìn mặt lần cuối thì đã bị thông báo rằng thi thể đã bị chôn ngay trong trại giam. Họ không được chọn lựa, không được quyết định, không được thực hiện những nghi lễ tiễn đưa theo phong tục. Nỗi đau mất mát vốn đã quá lớn, nay còn bị khoét sâu bởi sự tàn nhẫn của một hệ thống lạnh lùng, phi nhân tính. Đó là sự tra tấn tinh thần khủng khiếp, là vết thương mà không một lời bào chữa nào có thể hàn gắn.

Từ sự kiện này, có thể thấy rõ bộ mặt thật của một cơ chế nhà tù không minh bạch. Người ta có thể nhân danh “an ninh trại giam”, “bảo đảm trật tự”, hay “quy định nội bộ” để biện minh, nhưng thực chất, đó chỉ là những cái cớ. Bởi lẽ, ở bất kỳ quốc gia văn minh nào, việc trao trả thi thể cho gia đình là quy chuẩn bắt buộc, là nghĩa vụ không thể chối cãi. Chỉ ở nơi pháp luật bị lạm dụng, nơi quyền con người bị coi thường, thì mới xảy ra sự việc bi thảm như tại An Phước.

Việc tự ý chôn cất ông Vương Văn Thả không chỉ đơn thuần là một sai phạm quản lý. Nó là sự kết tinh của một cơ chế phi nhân tính, nơi mà quyền lực được đặt trên nhân phẩm, nơi mà sinh mạng con người bị coi rẻ. Nó là tội ác bởi vì nó không chỉ tước đoạt sự sống, mà còn tước đoạt cả cái chết, biến cái chết thành một sự mất mát không trọn vẹn, không được yên nghỉ. Nó gieo rắc nỗi sợ hãi trong xã hội, rằng bất kỳ ai dám cất tiếng nói phản biện đều có thể chịu chung số phận: bị giam giữ, bị ngược đãi, và thậm chí sau khi chết vẫn không được trở về với gia đình.

Lên án mạnh mẽ hành vi này là trách nhiệm của mọi công dân có lương tri. Bởi nếu im lặng, thì sự im lặng đó sẽ trở thành đồng lõa. Nếu chấp nhận, thì sự chấp nhận đó sẽ mở đường cho những tội ác khác tiếp diễn. Sự tôn trọng người đã khuất không chỉ là vấn đề của gia đình ông Thả, mà là thước đo của cả một xã hội: liệu chúng ta còn giữ được nhân tính, còn biết tôn trọng đạo lý, hay đã để quyền lực bạo tàn chà đạp lên tất cả?

Câu chuyện đau lòng tại trại giam An Phước cần phải được điều tra độc lập, minh bạch. Gia đình ông Thả phải được trao quyền tiếp cận mộ phần, được biết sự thật về cái chết, và được thực hiện nghi lễ mai táng theo ý nguyện. Trại giam An Phước và những cá nhân liên quan phải chịu trách nhiệm trước pháp luật và trước lương tri của dân tộc. Chỉ khi có sự thật, có trách nhiệm và có công lý, thì vết thương này mới có thể phần nào được xoa dịu. Nếu không, nó sẽ mãi là vết nhơ trong lịch sử, là lời nhắc nhở về một giai đoạn mà quyền con người bị chà đạp đến mức ngay cả cái chết cũng không còn được tôn trọng.

Chúng ta phải thẳng thắn: cái chết và việc chôn cất tù nhân lương tâm Vương Văn Thả không đơn thuần là một bi kịch cá nhân. Nó là biểu hiện rõ rệt của một cơ chế đàn áp có hệ thống, nơi con người bị đối xử như công cụ chính trị, nơi quyền sống và quyền chết đều bị quyền lực tùy tiện chi phối. Đây không phải là một “sự cố”, mà là một tội ác, tội ác mang tên cộng sản Việt Nam. Và tội ác này không thể bị bao che, không thể bị chôn vùi cùng với thi thể của nạn nhân.

Trong thời điểm này, trách nhiệm không chỉ thuộc về trại giam An Phước, mà còn thuộc về toàn bộ hệ thống đã cho phép những hành vi phi nhân tính ấy xảy ra. Mọi sự im lặng, mọi sự biện minh, mọi lời ngụy biện đều chỉ làm tăng thêm mức độ tội lỗi. Một nhà nước tự xưng là “của dân, do dân, vì dân” không thể biện minh cho việc tước đoạt quyền được yên nghỉ của một công dân. Một chế độ tự nhận mình tôn trọng “đạo lý và văn hóa dân tộc” không thể giải thích nổi tại sao lại chà đạp lên truyền thống “nghĩa tử là nghĩa tận” một cách thô bạo đến thế.

Chính vì vậy, xã hội dân sự Việt Nam cần phải cất tiếng nói mạnh mẽ hơn. Không thể để nỗi đau này bị dìm xuống trong bóng tối, không thể để gia đình ông Thả phải gánh chịu mất mát kép “vừa mất người thân, vừa bị tước quyền tang lễ”. Các tổ chức tôn giáo, các nhà hoạt động xã hội, các nhóm dân sự cần lên tiếng yêu cầu công khai nguyên nhân cái chết, yêu cầu được tiếp cận mộ phần và đưa hài cốt ông về quê nhà. Đây không chỉ là hành động bảo vệ một gia đình, mà còn là hành động bảo vệ nhân phẩm của cả dân tộc.

Cộng đồng quốc tế cũng có trách nhiệm. Các tổ chức nhân quyền, các cơ quan Liên Hợp Quốc, các quốc gia đang có quan hệ ngoại giao và kinh tế với Việt Nam cần gây sức ép, buộc nhà cầm quyền phải minh bạch. Mỗi một bản báo cáo, mỗi một tiếng nói phản đối từ bên ngoài đều là sự hỗ trợ tinh thần to lớn cho những gia đình đang chịu đựng trong im lặng. Và quan trọng hơn, nó gửi thông điệp rằng: thế giới đang theo dõi, tội ác sẽ không thể che giấu mãi mãi.

Cái chết của ông Vương Văn Thả sẽ đi vào lịch sử như một vết nhơ đối với trại giam An Phước và cả hệ thống quản lý trại giam Việt Nam. Nhưng đồng thời, nó cũng sẽ trở thành ngọn lửa đánh thức lương tri, buộc xã hội phải nhìn thẳng vào sự thật: rằng quyền con người ở Việt Nam đang bị chà đạp ở mức độ tàn nhẫn nhất. Và từ sự thật ấy, chúng ta phải biến nỗi đau thành hành động, biến phẫn nộ thành sức mạnh để đấu tranh cho một xã hội nhân bản hơn, nơi mà không một ai còn phải chịu cảnh chết trong tù trong sự im lặng và bị chôn vùi như một kẻ vô danh.

Hãy để cái chết của ông Vương Văn Thả không trở thành sự im lặng, mà trở thành lời kêu gọi. Hãy để sự phẫn nộ hôm nay biến thành sức mạnh để đòi lại công lý, không chỉ cho ông, mà cho tất cả những người đã và đang bị giam cầm chỉ vì khát vọng tự do và nhân phẩm. Bởi nếu chúng ta im lặng, ngày mai nỗi đau này sẽ lặp lại với người khác, và tội ác sẽ tiếp tục được hợp pháp hóa trong bóng tối. Nhưng nếu chúng ta lên tiếng, nếu thế giới cùng lên tiếng, thì dù muộn màng, công lý sẽ tìm được đường đi. Và đó chính là lời an ủi duy nhất, xứng đáng nhất dành cho linh hồn của ông Vương Văn Thả, một con người đã phải chịu nhiều đau khổ, và cuối cùng ra đi trong sự bất công.

Trong một xã hội văn minh, nhà tù không phải là nơi chôn vùi nhân tính, mà phải là nơi thể hiện sự nhân đạo. Trừng phạt không có nghĩa là hủy diệt nhân phẩm. Giam giữ không có nghĩa là tước đoạt quyền con người một cách vô điều kiện. Cái chết của ông Vương Văn Thả và việc chôn cất phi nhân tính tại trại giam An Phước là hồi chuông cảnh tỉnh. Nếu chúng ta còn im lặng, thì ngày mai, bất kỳ ai cũng có thể trở thành nạn nhân tiếp theo. Và khi đó, tội ác không chỉ nằm ở những kẻ trực tiếp gây ra, mà còn nằm ở sự thờ ơ, vô cảm của cả xã hội./.

NGƯỜI QUAN SÁT

BÀI VIẾT LIÊN QUAN

MỚI CẬP NHẬT

spot_img