Thursday, March 28, 2024

Cho Trọn Cuộc Tình

hải hà

Cali Today News – Phong trào đấu tranh “nhân quyền” cho Việt Nam tại hải ngoại vùng lên mảnh liệt, thì trong nước nhà cầm quyền Hà Nội điên đầu đối phó với sự tranh chấp nội bộ, cũng như sự vùng lên của người dân trong nước, ngay tại Thủ Phủ của Bắc Bộ Phủ.  Sau những đợt chống tham nhũng, tiến đến lượt đòi hỏi công lý, bắt buộc nhà nước phải đưa tất cả “tù nhân” mà họ đang giam giữ ra xét xử, nhiều đợt biểu tình, kiến nghị không phải cá nhân mà là tập thể, tức nước vở bờ, những người trẻ nhất là những người gọi là “trí thức” đã thức thời và thấy trách nhiệm của mình đối với đất nước và dân tộc, họ đã tự động đứng lên tranh đấu, đòi hỏi nhà cầm quyền thực thi quyền được đối xử công bằng trước pháp luật, cuộc đấu tranh đã biến thành phong trào từ bắc ra nam, không những chỉ trong tầng lớp dân chúng mà còn lan rộng vào tầng lớp cán bộ đảng cũng như tập thể quân đội nhân dân của nhà nước.  Dù khuyến cáo, học tập xoa dịu nhưng những chính trị bộ, và các cấp lãnh đạo của họ để “quyền hành” không bị chia chác hoặc bị lật đổ.

Việc đổi Công Lý chưa ổn định thì Bắc Bộ Phủ lại điên đầu vì một phong trào mới vừa xuất hiện làm các nhà lãnh đạo lại một phen thất điên bất đảo.  Toàn dân trong nước đã đồng loạt đứng lên, theo gương Nga sô và Đông Âu vùng lên Đòi Quyền Tư Hữu.  Một ngọn đòn chí tử đánh vào Đầu Não tại Hà Nội, thì Nhóm anh em của Khải được lệnh lên đường ra hải ngoại để làm đầu cầu công cuộc vận động đấu tranh cho Quốc Nội.  Đây là một bài toán mà anh em Khải đã mất nhiều công phu để tuyển chọn, và mong muốn công tác được thực thi trong một thời gian ngắn ngỏ hầu hữu hiệu hóa chiến dịch mà Trong nước cần phải có để tiến đến giai đoạn Toàn Dân vùng lên dành lại quyền làm người, quyền được góp phần mình trong việc xây dựng lại quê hương.

Bữa tiệc “tiễn chân: anh em Khải được Tổ Chức âm thầm, nhưng những người tham dự lại đông hơn con số dự trù, họ không ăn uống linh đình hoặc khui “rượu” mà chỉ trao đổi nhau những câu thăm hỏi chân tình, những lời chúc lành và mong chóng đạt kết quả để trở về cùng anh em đi tiếp quãng đường còn lại, công tác nguy hiểm như anh em còn ở lại là trực diện kẻ thù những không kém phần quan trọng là quốc tế vẫn để các quốc gia bạn cũng như những người yêu chuộng hòa bình trên thế giới, hiểu và yểm trợ cho hơn 80 triệu người đang bị tước đi quyền làm người, quyền tự do tín ngưỡng vùng lên để được sống tự do và ấm no hạnh phúc.

Ba người được di chuyển ra chuyến xe đêm để kịp giờ khởi hành tại một địa danh trên sông Vàm Cỏ để đến một quốc gia bạn theo lộ trình đã được sắp xếp.

****

Hơn một giờ trưa, cơn đói cồn cào, QN bổng dưng thấy cần một nơi yên tỉnh để nàng ăn trưa và ngồi tịnh dưỡng một tí, hôm nay nàng quá mệt với những bệnh nhân mà nàng nghĩ là sẽ không phải gặp lại trong một thời gian ngắn, tại thuốc hay tại thời tiết mà những người này đã trở lại với một chứng bệnh “khó chuẩn” và chưa tìm ra loại thuốc để chửa trị.  Nàng phải gởi mọi người vào bệnh viện gần bên để thử máu.  Vừa tính lấy xe ra bờ hồ gần một cái công viên hơi xa thành phố một chút, nơi mà nàng thỉnh thoảng vẫn đến mỗi khi nhớ đến Khải.  Vừa đến chổ đậu xe thì Hùng đột nhiên hiện ra chận đường đi của nàng.

–       Chào chị QN, tôi chờ chị ở đây khá lâu, tôi đến đột ngột chắc chị ngạc nhiên lắm phải không?

–       Anh Hùng qua Mỹ khi nào vậy? Sao không gọi cho QN biết hả?

–       Chúng tôi đã đến Hoa Kỳ hơn một tuần, và…

–       Và gì hả anh? Nhưng chúng tôi có nghĩa là anh không qua một mình?

–       Phải.  Khải đang nằm bệnh viện, chúng tôi vừa đến Mỹ thì Khải bị bệnh sốt rét tái phát nên phải vào bệnh viện ngay, hôm nay thì đở rồi, anh ấy thật chu đáo, không muốn chị lo nên hôm nay cho tôi xuống báo tin.

–       Cảm ơn Trời Phật, Khải bây giờ ở đâu?

–       Đang nằm ở một bệnh viện nhỏ cách đây khoảng 1 giờ lái xe…

Chưa kịp nghe hết câu nàng vội vã gọi điện thoại vào sở, nói chuyện với Bác sĩ Trưởng, và dặn dò nhân viên những việc cần làm khi nàng vắng mặt.  Rồi nàng vội vã cùng Hùng ra xe lái thẳng đến bệnh viện mà Khải đang điều trị.

Bệnh viện này đối với nàng không có gì xa lạ mấy vì thỉnh thoảng nàng vẫn được cử xuống đây để chuẩn bệnh cho một số bệnh nhân thuộc về khả năng chuyên môn của nàng.  Nhưng hôm nay, cũng con đường này, và những hàng cây của hai bên đường mà nàng cảm thấy xôn sao lạ thường, nàng cảm thấy con đường dể thương vì nó dẫn nàng đến gặp Khải.  Nàng nôn nao trong bụng, nàng xôn xao mong thu ngắn đoạn đường.  Nàng không thể hình dung được hình dáng Khải nhưng gương mặt đó, thật quyến rủ và nụ cười nửa miệng mà nàng không thể quên… Cuộc tình của nàng và Khải tự nó đã không bình thường và như mang một cái gì vừa lảng mạng vừa không tưởng.  So với những người bạn thân và những người mà nàng đã quen, cuộc tình của nàng thật như là trong mộng, vừa lảng mạng vừa kiêu kỳ lại éo le, đôi khi như muốn vụt khỏi tầm tay, nhưng tình yêu này đã được kết tinh bởi tình yêu quê hương và gắn liền với tình tứ dân tộc.  Nó tinh khiết như những giọt sương ban mai và trong sáng như ánh thủy tinh, nhưng đầy nước mắt bởi nhớ nhung, xa cách như chinh phụ chờ chồng. Nhiều khi mất hút như không bao giờ còn lại và rồi lại bùng cháy như hỏa diệm sơn.

Vừa lái xe nàng vừa khẩn cầu Trời Phật độ trì cho Khải, không phải mau bình phục để trở về bên nàng nhưng chóng an mạnh để chàng đủ sức và nghị lực hoàn tất trách nhiệm của chàng và mong ngày vinh quang cho dân tộc, và đó cũng là ngày đoàn tụ của hai người.  Nàng mong Khải thật an mạnh để hoàn tất nhữmg ước nguyện mà chàng và có lẻ cả dân tộc đang cưu mang trong đó có nàng…hồi tưởng lại thời gian gần đây, gần cả tháng trời, nàng vẫn âm thầm theo bước chân chàng, đôi khi lặn ngụp trong giòng sinh mệnh của dân tộc, đôi khi bùng lên mãnh liệt như ngọn thủy triều trong cơn giông bảo.  Nhưng rồi hai người lại có tín hiệu của nhau và lại liên lạc qua điện thoại hoặc những email với nàng.  Nhiều khi họ chỉ kịp “viết” hai chữ hỏi thăm như sợ ai rình mò, nghe lén. Nhưng bây giờ thì Khải đang ở đây bằng xương, bằng thịt, chứ không phải qua giấc mơ.  Rồi nàng tự trách Khải.

–       Anh biết là bé con yêu anh mà, sao anh đến mà không cho bé con biết?  Sao anh bệnh mà anh không để bé con săn sóc cho anh? Nấu cho anh bát canh, hoặc ngồi canh anh, đút cho anh từng thìa cháo thì bé con cũng mãn nguyện lắm rồi, anh có biết?

Vừa đậu xe xong, QN quên cả khóa xe vội vả theo Hùng vào bệnh viện, nàng đến thẳng chỗ chàng nằm vì rất quen thuộc nơi này.  Chàng nằm đó, mắt mở lớn khi nhìn thấy nàng, chàng vụt ngồi dậy dơ hai bàn tay, QN vội vả xà vào lòng chàng cứ như người mạnh chứ không phải là bệnh nhân trên giường bệnh.

Hùng vội bước ra khỏi cửa cho hai người tư nhiên sau khi nháy mắt với Khải.

QN ngắm anh thật kỷ và nói:

–       Bé con nhớ anh muốn chết!

Khải sắp mở miệng thì như đoán được ý, QN vội đưa ngón tay trỏ nơi miệng chàng:

–       Suỵt… hãy để bác sĩ chuẩn bệnh đã…

Khải ngồi yên, và lặng nhìn QN như muốn thu hút hình hài nàng vào cặp mắt của chàng, chàng đắm đuối nhìn làm QN ngượng ngùng thẹn đỏ mặt.

–       Anh hư lắm, về đến nơi cũng không cho bc biết!

–       Anh …

–       Được rồi, chút nữa bc sẽ về luôn và không bao giờ trở lại thăm anh đâu.

–       Thôi cho anh xin mà, anh muốn cũng không được, vừa đến phi trường chưa kịp qua cổng Hải Quan thì họ đã đưa vào đây.  Trước khi đi anh tính sẽ dành sự ngạc nhiên cho QN … là đến tận sở đón em về, nhưng số anh vẫn bị thiệt thòi, nhiều khi nghiệt ngã thế đó.  Trời thật dể thương nhưng ác nghiệt là đưa anh thẳng vào đây khi chưa kịp ra khỏi máy bay và lúc tỉnh dậy thì biết mình đã nằm gần hai ngày.

–       Nhưng gặp lại QN là anh mừng rồi đó.

–       Trên đường đi vì méo mó nghề nghiệp cũng như muốn biết tình trạng sức khỏe của anh bé con đã gọi điện thoại vào bệnh viện để hỏi về bệnh tình của anh.  Họ nói anh làm việc quá sức và thiếu dinh dưỡng, vả lại, anh còn lo nghỉ nên cơn bệnh sốt rét của anh được dịp hoành hành trở lại.  Bây giờ thì đã yên rồi, anh chỉ cần về nhà uống thuốc tịnh dưỡng vài ngày là khỏe lại, bé con đã xin xuất viện cho anh rồi đó.  Khi bác sĩ của anh trở lại tái khám lần chót trước khi họ giao phó tính mạng của anh cho BC định đoạt.

–       Thà chết trong tay em vẩn hơn…da ngựa bộc thây phải không hả?

–       Lại giỏi nịnh nữa rồi.

******

Hai người trở về căn nhà trọ của QN, căn nhà này nàng mướn lại của một gia đình người bạn thân cũng là đồng nghiệp với nàng, vì công việc họ phải dời đi một nơi khác nhưng vẫn thích căn nhà đầu tiên của họ tại Hoa Kỳ.  Họ không muốn bán nhưng muốn được chăm sóc kỹ lưỡng nên họ đã nhượng lại cho QN ở với một giá thật rẻ.  Căn nhà rất dể thương và yên tĩnh.  Phía trước nhà nhìn ra một cái hồ nhỏ mà thường gọi là cái “ao” cho giống danh từ miền Bắc mà Khải thường gọi đùa là bé con Bắc Kỳ.  Cái ao thật đẹp, vào mùa Thu và Xuân vì có những con vịt trời thường trở lại khu nhà nàng để tìm kiếm bữa điểm tâm vội vã trưới khi nàng đi làm hoặc những bữa ăn tối khi nàng ở sở về thường đem ra tận bờ ao cho chúng.  Sau nhà là một vườn hoa với đầy đủ màu sắc và đủ loại.  Những ngày cuối tuần, khi không phải trực tại bệnh viện nàng thường đem ly nước trà nóng ra ngồi hít thở không khí trông lành của buổi sáng và thưởng thức mùi hoa thơm nhè nhẹ lúc ban mai.  Lúc đó nàng nghỉ nàng thật là người có diễm phúc nhất ở một nơi đầy đủ vật chất và bon chenkhông phải vật lộn để trả nợ ngân hàng.  Có những buổi sáng đàn chim bồ câu, nhất là những con bồ câu trắng dẩn đi đến bên nàng để thưởng thức những mẫu bánh mì xé nhỏ và sung sướng hưởng những miếng bánh thơm ngon mùi bơ.  Hoặc những hạt bắp vàng óng ả.  Đôi khi chúng còn được thưởng thức những hạt bông hướng dương mà nàng đã mua từ tiệm súc vật mang về cho chúng.

Khải đã được đưa về nơi “tổ ấm” của hai người, với chiếc xách tay vài bộ quần áo, vài đôi vớ đã sờn chỉ, cuốn nhật ký luôn ở bên mình, mà Khải thường nói đùa là của hồi môn để lên xe về nhà vợ…,Thêm vào đó, kỳ này Khải còn được tổ chức khéo léo bỏ vào cuốn “chi phiếu” để chàng có ít tiền để chi tiêu khi công tác cũng như có dư ngân khoản để mua vé máy bay và mướn khách sạn khi cần, bây giờ chàng đi với tầm mức quan trọng hơn “vận động ngoại giao” mà bạn bè chàng đùa trước khi ra đi là “đi sứ” mang miệng lưỡi Tô Tần mong mang thắng lợi về cho dân tộc, đem mùa xuân trở lại quê hương.  Dù anh em trong tổ chức ai ai cũng biết là khi ra hải ngoại, QN có thể cung ứng tất cả những nhu cầu ma anh em cần đến cho phái đoàn của chàng.

Những ngày giờ dưỡng bệnh của Khải là những ngày thần tiên nhất của QN.  Nàng đã xin phép nghỉ hai tuần để dành trọn cho Khải.  Dù biết là Khải vừa mới khỏi bệnh, nhưng những lần ái ân nồng nàn không thể cưỡng lại của một cặp vợ chồng sau bao ngày xa cách đợi chờ.  Họ đã sống như chưa bao giờ được sống và được yêu.  Nét mặt QN rạng rỡ như cánh hoa vừa nở trọn, nàng cười nói líu lo luôn miệng và không rời Khải nửa bước…  Nàng đã sống và sống thật của một người đàn bà trong tuần lễ trăng mật của một người con gái đến tuổi phải có chồng.  Nàng tận hưởng những giây phút ái ân nồng nàng.  Nàng sống trong những giây phút hạnh phúc nhất, nồng cháy trong cánh tay rắn chắc của Khải cũng như dâng hiến cả thể xác lẫn tâm hồn cho chàng.  Họ quện vào nhau, cùng nhịp đập con tim và cùng hơi thở nồng nàng.  Trời đã chuyển từ Thu sang Đông, những chiếc lá bên hồ đã đổi màu, , những buổi tối trời lạnh họ đã cùng nhau “đốt lò sưởi” để đưa đầu vào nhau để vẻ vời tương lai và Khải đắm chìm trong hạnh phúc khi nghe nàng kể lể.  Rồi sau đó lại chìm đắm trong ái ân chồng vợ.  Những giây phút quấn quýt bên nhau để hòa nhịp thở, ghì chặt lấy nhau như sợ mảnh lực vô hình nào đó sẽ tách rời họ ra.  Rồi lại những nụ hôn dồn dập để đưa nhau đến tột đỉnh của sự yêu thương ân ái mặn nồng.

**********

Thế rồi Khải cũng phải trở về với công việc, công tác nặng nề mà anh em giao phó.  Khải và anh em đã tung hê tất cả để “đi làm lịch sử”.  Dù QN chưa hết những ngày phép, Khải đã cùng hai người  bạn lên đường đi tìm sự hậu thuẩn của Quốc Tế và sự đồng thuận trong khối người Việt tỵ nạn cộng sản tại hải ngoại.

Thỉnh thoảng QN cùng tháp tùng hoặc bay đến những nơi mà Khải nói chuyện để góp thêm một bàn tay với anh em, nàng nhớ kỳ nàng đến Boston, Khải đã khéo léo giới thiệu nàng lên phát biểu về trách nhiệm của một phụ nữ đối với quê hương…nàng không ngờ chỉ một thời gian ngắn với Khải nàng đã hấp thụ được nhiều và đã làm cảm động thành phần những người lớn tuổi nhưng cũng thu hút đa số anh chị em thanh niên sinh viên ở Boston, nơi nàng chỉ lưu gót vài ngày…

Nhưng chuyến công tác của anh em Khải đã nói lên một phong trào lớn mạnh tại hải ngoại.  Nó đến đúng thời điểm và sự mong chờ của mọi nhà…CÙNG NHAU VÙNG LÊN GIÀNH LẠI QUYỀN LÀM NGƯỜI cho DÂN TỘC và GIẢI THỂ ĐẢNG CỘNG SẢN trên QUÊ HƯƠNG.  Để trẻ con được tung tăng cắp sách đến trường, người già được an tâm đi Lễ Chùa, để Nhà Thơ và thanh niên được góp phần mình trong công cuộc xây dựng đất nước.

Khải đã thành công trong khi tranh luận với phái đoàn cộng sản Việt Nam tại Liên Hiệp Quốc, Khải đã thu phục được lòng dân tại Ý, Pháp, Hòa Lan, các quốc gia này đã ngã về phía dân tộc và nghe tiếng cầu cứu của 80 triệu dân.  Phong trào đấu tranh yểm trợ trong nước như ngọn sống thủy triều đang dâng, đâu đâu, nơi có người Việt, để hướng về dân tộc sau khi nghe phái đoàn của Khải đến trình bày.

Một buổi chiều sau khi nói chuyện với chính quyền Tiệp Khắc, Khải đã nhận được sự hổ trợ, khi ra tiếp xúc với đồng hương tại đây, Khải đã được tất cả đồng hương ân cần thăm hỏi thì “viên đạn” nghiệp ngã đã ghim vào người chàng, đài truyền hình CNN đã chiếu lại cảnh Khải hiên ngang thách thức bạo quyền công sản Việt Nam, kêu gọi những người tự xưng là lãnh đạo dân tộc tại Việt Nam hãy quay về với dân tôc để biến thành anh hùng dân tộc, đừng để toàn dân vùng dậy lật đổ bạo quyền để biến thành tội đồ của dân tộc…

Chiếc áo trắng, thấm đỏ màu máu, dù đau đớn Khải vẫn nở nụ cười hỏi xem có ai bị thương nữa không.  Qua ống kính, người phỏng vấn nói:

–       Hình như họ chỉ nhắm vào có mình ông, không ai bị gì cả.  Ông có muốn nhắn gì không?

–       Mẹ tôi thì già rồi, bà cụ trên 90, tôi mong mẹ tôi không biết, thân nhân chả còn ai, chỉ còn một người yêu…chắc bé con đã biết và thế nào cũng đến gặp tôi.  Cho tôi gởi lời thăm anh em của tôi và mong 80 triệu người dân trong nước cũng như hải ngoại hãy tay trong tay để trở về cùng dân tộc xây dựng một quê hương không cộng sản…

Rồi Khải thiếp đi qua ống kính của CNN

*********

Trên các đài truyền hình ngoại quốc, nhất là những đài truyền hình Việt Nam cũng như hệ thống truyền thanh Việt Ngữ, những tin tức về Khải đã được truyền đi, ai ai cũng rơi lệ vì một người, đã chọn con đường đi cho mình và cho anh em, họ nói nhiều về thời gian Khải tự bỏ cuộc sông tự do, bỏ Hoa Kỳ để trở về đấu tranh ngay trong lòng địch…cho đến khi Khải gục xuống vì cái dã tâm của CSVN.  Họ phải thủ tiêu Khải bằng bất cứ giá nào để bảo tồn cái chế độ và giết tất cả để giữ vững ngôi vị kể cả những người cùng đảng với họ.

Đúng 2 giờ sáng giờ Hoa Thịnh Đốn, cũng trên đài CNN, phát ngôn viên của Bệnh Viện Hoa Kỳ tại Đức (Germany) cho biết là Hoàng Việt Khải đã bình phục, dù vết thương làm lũng phổi nhưng với hệ thống Y Khoa tối tân, Khải đã được cứu sống và chuyển đến một bệnh viện khác an toàn hơn.

QN lau vội giòng lệ, nàng đặt bức hình hai người chụp chung lúc họ ở vườn hoa của một đôi vợ chồng người bạn tại Dallas, TX.

–       Anh a, BC vẫn luôn cầu nguyện Trời Phật từ khi anh gục ngã, máu anh đã nhuộm đỏ chiếc áo trắng mà BC đã mua cho anh và cẩn thận thêu hai chữ NK để anh mặc.  BC biết là anh phải sống, không những cho BC mà bổn phận và trách nhiệm của anh chưa tròn, anh còn nặng nợ với núi sông… anh có biết chỉ còn một giờ nữa là BC sẽ ra phi trường thăm anh đó. Anh Hùng đã điện thoại về cũng như lấy vé gấp để BC đến gặp anh.

QN rùng mình khi ra xe để vào phi trường, ngẩng đầu lên nhìn bầu trời nàng thầm khấn nguyện cho quê hương va cho Khải, nàng mĩm cười sung sướng và hãnh diện là nàng đã có người yêu thật xứng đáng…

Khải ạ, không còn bao lâu nữa BC lại gặp anh đó

BÀI VIẾT LIÊN QUAN
- Advertisment -

MỚI CẬP NHẬT

spot_img