Thursday, March 28, 2024

Câu chuyện và bài học từ người phụ nữ 71 tuổi sống sót 6 ngày lạc rừng sâu

Seattle (Seattle Times) – Một phụ nữ 71 tuổi ở tiểu bang Washington sống sót thần kỳ sau 6 ngày đêm trong công viên quốc gia Olympic cùng với chú chó dưới nhiệt độ ban đêm -40 độ F.

Vào rừng rải tro cốt chồng quá cố

Vào đúng ngày sinh nhật thứ 71, thứ hai tuần trước,  bà Sajean Geer dừng chiếc Ford Explorer bên vệ đường bụi bặm, bắt đầu chuyến đi rải tro cốt người chồng quá cố trong khu rừng hoang dã.

Toàn bộ hành lý của bà chỉ có chiếc ba-lô đựng quần áo, cặp mắt kiếng, điện thoại, chìa khoá xe, bình tro cốt và chú chó Yoda. Hàng tháng trời qua, bà Sajean đau buồn trước mất mát quá lớn sau khi ông Jack, người chồng 34 năm đầu ấp tay ôm của bà qua đời vào tháng 12 năm ngoái sau cơn đột quỵ. Bà hứa sẽ rải tro cốt chồng thân yêu tại một trong hai nơi mà ông yêu thích nhất trên thế giới, bờ biển Kona ở Hawaii và gần Obstruction Point nằm trong Olympic National Park.

Sau khi rải tro cốt xong, bà Sajean chợt nhận ra mình lạc đường. “Tôi không nghĩ mình đi xa đến vậy, nhưng mà cũng có thể vì tôi trong trạng thái quá xúc động,” người phụ nữ nhớ lại.

Photo Courtesy: Courtesy of Jack S. Eng)

Hy vọng có thể nhìn thấy con đường từ trên cao nên bà đã trèo lên một ngọn đồi nhưng bị trượt chân và làm rơi bình đựng tro cốt. Khi màn đêm buông xuống, Sajean biết mình đã hoàn toàn mất phương hướng.

Lâu nay, mọi hoạt động ngoài trời đều diễn ra trên những con đường mòn có bảng hiệu, “Tôi hoàn toàn không có kinh nghiệm ở những vùng hoang vu như vậy. Chung quanh toàn cây cao nên tôi không thể định hướng,” bà chia sẻ. Đêm đầu tiên, bà cuộn tròn quanh chú Yoda, ngủ dưới một cây gỗ lớn.

Ngày tiếp theo, bà tiếp tục đi. “Tôi ở trong tình trạng thê thảm, chỉ có một cái áo thun, không có áo lạnh, không có nước uống, không dao, không hộp quẹt,” bà Sajean nhớ lại. Tuy vậy, người phụ nữ vẫn giữ bình tĩnh, bà nhớ đến những điều đọc được trong những cuốn sách nói về cách sinh tồn. “Có bốn thứ sống còn trong tình huống này, phải tìm ra nước, đừng để bị thương nghiêm trọng, tìm nơi trú ẩn và phải ở nơi dễ được trông thấy để được cứu,” bà nói. Quan trọng nhất là phải giữ vững thái độ tích cực, không xuống tinh thần.

“Xây nhà” trong rừng

Biết phải mất vài ngày nếu không nói vài tuần thì may ra mới được cứu vì không nói cho ai biết chuyến đi của mình, Sajean quyết định tìm nơi trú ẩn trong thời gian chờ đợi. Bà bắt đầu kéo gỗ, dùng nhánh cây, rêu và vỏ cây dựng một “căn nhà ” ngay bên một con suối cắt ngang thung lũng hẹp và dốc.

Mỗi ngày bà đi vài chuyến ra suối uống nước. Tối về, người và chú chó lai Chihuahua ôm nhau ngủ dưới nhiệt độ -40 độ F. Ba ngày đầu, bà hầu như chẳng bận tâm đến cơn đói. Sang ngày thứ tư, bà bắt đầu nhặt cherry đang vào mùa ở Tây Bắc ăn. Một lần bị kiến cắn đã làm nảy sinh ý tưởng trong đầu người phụ nữ can đảm. “Tao có miệng lớn hơn mày mà, vậy sao tao không ăn mày chứ?!” bà Sajean  bắt đầu bắt kiến ăn.

Chú Yoda, theo bà Sajean, là một chú chó nuôi được nuông chiều nhưng cũng nhanh chóng theo chủ, tự thích nghi với cuộc sống mới. “Yoda ngồi trên đùi tôi, đớp lũ ruồi bay chung quanh tôi,” người phụ nữ kể.

Từ một cú điện thoại của người bạn

Trước khi rời nhà vào sáng thứ hai, Sajean được em chồng là Jack S. Eng. chúc sinh nhật. Ông ấy là người cuối cùng bà nói chuyện trong tuần đó.

Eng trở nên lo lắng khi nhận được điện thoại từ một người bạn của chị chồng cho biết, bà không thể liên lạc được với bà Sajean. Ông liền yêu cầu cảnh sát Seatle đến nhà chị dâu ở Port Angeles kiểm tra dân sự. Cảnh sát không thấy bà Sajean đâu nhưng cũng không thấy dấu hiệu gì đáng ngờ. Sang thứ tư thì bà Sajean chính thức mất tích. Cảnh sát quận Clallam kêu gọi công chúng hỗ trợ tìm kiếm.

Eng không ngừng tìm kiếm và hy vọng. Cuối cùng, vào sáng chủ nhật, ông nhận được tin, nhân viên tuần cảnh công viên phát giác xe của bà đậu qua đêm bên vệ đường Obstruction Point Road. Giới chức công viên bắt đầu cuộc tìm kiếm từ trên không.

Tiếng trực thăng lần này khác hẳn

Trong những ngày qua, bà Sajean nghe tiếng trực thăng và tiếng cây xào xạc trên đầu vài lần  nhưng lần này khác, trực thăng bay vòng quanh khu vực gần bà.

“Tôi chạy ra, tìm thấy một chỗ đầy nắng, và nhảy lên một cây gỗ, bắt đầu vẫy tay lên hướng họ,” bà kể. Nhân viên cứu hộ ném xuống bà một cuốn tập, trong đó dặn bà hãy ở yên chỗ đó. Vài phút sau thì một người cứu hộ xuất hiện. “Tôi nhảy lên, ôm lấy anh ta, vui mừng không thể tả,” bà Sajean chia sẻ.

Địa hình quá hiểm trở để họ đi ra vì vậy nhà chức trách phải điều trực thăng Tuần duyên. Họ đã thả xuống khung cứu hộ để đưa bà lên.

Người ta đưa cho bà một thanh Clif, bánh bagel và một chai Gatorade. Sau đó, bà được đưa vào bệnh viện kiểm tra sức khoẻ và đoàn tụ với gia đình. Trừ những vết chầy xướt, muỗi đốt và mất nước, người phụ nữ 71 tuổi đều ổn nên được ra viện ngay tối chủ nhật.

Bà Sajean Geer bày tỏ lòng biết ơn đến những nhân viên cứu hộ chuyên nghiệp, nhà chức trách, bạn bè  và gia đình đã đưa mình về nhà an toàn. Bà cũng thầm cám ơn sự tự tin, mạnh mẽ, dẻo dai đã sớm hình thành từ khi còn nhỏ, lúc gia đình từ Trung Quốc sang Hoa Kỳ sau Đệ nhị Thế chiến và gặp rất nhiều khó khăn.

Những ngày một mình trong rừng sâu, người phụ nữ luôn cảm nhận sự hiện diện của người chồng quá cố. “Đã đến lúc phải buông bỏ đau buồn, đứng dậy,” bà chợt nhận ra. “Tình thế buộc tôi nhận ra, mình phải tự thân và tiếp tục cuộc sống,” bà Sajean tâm sự.  

Hương Giang (Theo Seatle Times)

BÀI VIẾT LIÊN QUAN
- Advertisment -

MỚI CẬP NHẬT

spot_img