Friday, March 29, 2024

Trump bị truy tố! Tại sao Bush, Nixon thì không?

Donald Trump được cho là bị ám ảnh bởi khả năng bị còng tay nếu bị bắt. Nhưng đám tay chân bộ sậu thân cận của Trump thì nghĩ khác, đó cũng có thể là cơ hội, vận may cho Trump nếu bị còng tay, đi giữa hai hàng cảnh sát hộ tống, dõng dạc tuyên bố trước Tòa rằng đây là một cuộc săn phù thủy, một cuộc đàn áp chính trị, rằng tất cả những gì ông ta là là vì người Mỹ, vì nước Mỹ, vì ông ta là một nhà cách mạng, vì ông ta muốn cứu nước Mỹ… v.v và v.v…

Có thể sau những tuyên bố lưu loát, hùng hồn, dõng dạc đó thì thẩm phán sẽ phán Trump vô tội hay chăng?

Trump sẽ tự do đi ra khỏi tòa án trong sự đón mừng của những thành phần MAGA và các đảng viên Cộng hòa và bắt đầu cuộc chạy đua nước rút với xác suất thành công nhiều hơn trước khi cáo trạng được đưa ra.

Mời xem video bài bình luận qua Youtube

Đó là một tình huống có thể xảy ra, và vấn đề tôi muốn nói đến hôm nay, là liệu vụ án Stormy Daniels có xứng đáng để tiến hành hay không? Thành công thì Trump sẽ ra sao? Thất bại thì Trump sẽ như thế nào?

Nếu Trump bị buộc tội vì trả tiền bịt miệng cho một ngôi sao khiêu dâm trong khi những tội phạm chiến tranh như George W. Bush lại được tự do.

Tại sao một tội ác lớn như tội phạm chiến tranh lại không bị gì và một tội nhỏ như chuyện trai gái, sử dụng tiền sai mục đích đã xảy ra gần 7 năm trước đây lại được tận tình chiếu cố.

Có người cho rằng ông Alvin Bragg phải truy tố Trump vì con đường hoạn lộ tương lai của ông ta, phải làm vừa lòng giới tinh hoa chính trị của đảng Dân chủ hay sao? Vậy chúng ta phải hiểu làm sao đây, rằng có phải vụ án Stormy Daniels là vụ án công bằng, chính trực, không dính líu đến đảng phái chính trị hay không?

Bản thân ông Alvin Bragg và giới tinh hoa chính trị có nghĩ đến hai chữ thành công hay thất bại sau phiên tòa này hay không?

Các tổng thống đương nhiệm và các cựu tổng thống không ai được đứng trên luật pháp. Nhưng đưa ra cáo trạng cho những con người từng nắm giữ chức vụ Tổng thống, có ảnh hưởng, quyền lực chính trị thì không thể đem những vụ bé xíu, tầm thường ra làm tình làm tội để dẫn đến một cáo trạng, đó không phải là thượng sách.

Iraq và Stormy Daniels

Người Mỹ vừa kỷ niệm 20 năm cuộc xâm lược Iraq. Tại thời điểm này, chỉ có một số người theo chủ nghĩa tân bảo thủ cố chấp vẫn cho rằng cuộc xâm lược này là một ý tưởng hay. Nhưng diễn ngôn chính thống của hầu hết người Mỹ còn lại thì hiểu theo một nghĩa khác, họ cho rằng quyết định xâm lược Iraq không chỉ là một “sai lầm” mà còn là một “tội ác” và vi phạm “đạo đức con người”.

Một quốc gia đã bị ném bom chùm, xâm lược và chiếm đóng trong nhiều năm trái với ý muốn của phần lớn dân chúng vì những tuyên bố dối trá, hoang tưởng về “Vũ khí hủy diệt hàng loạt” không được hỗ trợ bởi bất kỳ bằng chứng nào.

Chỉ có những người lính Mỹ trở về Hoa Kỳ trong những chiếc quan tài phủ quốc kỳ thì họ mới hiểu rõ rằng những lời vu cáo của Tổng tư lệnh George W. Bush, Phó Tổng thống Dick Cheney và của những nhà hoạch định chiến tranh đều là những lời dối trá, còn những người còn sống thì hầu như bị bịt mắt, bịt tai, bịt miệng.

Cuộc chiến Irag chính xác là một “tội ác” theo đúng nghĩa đen của từ đó. Tòa án Nuremberg được thành lập để xét xử những tên Đức Quốc xã bị bắt sau Thế chiến II đã tuyên bố “chiến tranh xâm lược” tự nó đã là một tội ác chiến tranh.

Những cuộc chiến như vậy sau đó đã bị nghiêm cấm trong Hiến chương Liên Hợp Quốc mà Hoa Kỳ là một bên ký kết.

Tội ác của Tổng thống Mỹ thứ 43th George W. Bush đã dẫn đến hàng trăm ngàn người chết, hàng triệu người trở thành những người tị nạn “bên ngoài” hoặc “bên trong” xứ sở Iraq, và những làn sóng hỗn loạn và đổ máu tràn qua khu vực Trung Đông trong nhiều thập niên, trực tiếp gây ra những nỗi kinh hoàng mới như sự trỗi dậy của ISIS.

Tôi đưa ra câu chuyện vệ cuộc xâm lược Iraq của cựu Tổng thống Mỹ George W.Bush với tội danh tội ác chiến tranh chỉ để làm một phép so sánh để so sánh với Trump bị buộc tội trả tiền bịt miệng cho Stormy Daniels. Tội nào nặng hơn và đáng bị truy tố hơn?

Tiền lệ Gerald Ford và Barack Obama

Ngược dòng lịch sử với việc cố Tổng thống Gerald Gerald Ford ân xá vô điều kiện cho Richard Nixon vào năm 1974 là một tín hiệu nguy hiểm bất thành văn giữa các đời Tổng thống, ngấm ngầm cho phép các cựu Tổng thống được đứng trên luật pháp.

Khi Barack Obama nhậm chức vào năm 2009, ông đã củng cố tín hiệu đó bằng cách tuyên bố rằng, vì ông muốn “nhìn về tương lai chứ không nhìn lại quá khứ,” Bộ Tư pháp của ông sẽ không đá động gì đến việc sử dụng “thẩm vấn tăng cường” (tức là tra tấn bất hợp pháp nhưng được phép) một cách trắng trợn dưới ông George W. Bush. Quyết định này được lưỡng đảng ca ngợi, họ sẽ không còn lo ngại rằng các chính quyền sắp tới truy tố những người mãn nhiệm sẽ đồng nghĩa với việc “chính trị hóa” hệ thống tư pháp và khiến Hoa Kỳ giống một “nước cộng hòa chuối hơn”.

Nhưng liệu quan điểm này có bị xem là lạc hậu trong thế kỷ 21 này hay không?

Hệ thống tư pháp bị chính trị hóa chính xác khi những người quyền lực được miễn truy tố về mặt chính trị để không phải bị còng tay, giữ thể diện cho quốc gia đứng đầu thế giới. Nên phải nhìn nhận một cách thẳng thắn rằng, nước Mỹ là một quốc gia với hệ thống pháp luật không đối xử giống nhau với tất cả những công dân Mỹ sống tại Hiệp chủng quốc Hoa Kỳ.

Tôi hoàn toàn ủng hộ việc Biện lý Quận, Alvin Bragg ra cáo trạng truy tố Trump vì ông ta vẫn chỉ là một công dân Mỹ bình thường, nhưng nếu làm điều đó mà bỏ qua, không quy trách nhiệm cho George W. Bush hay Dick Cheney—hay Henry Kissinger chẳng hạn—thì điều đó nói lên điều gì về xã hội và hệ thống luật pháp của người Mỹ?

Tiêu chuẩn kép sâu hơn

Trump có vi phạm luật khi sử dụng tiền tranh cử để trả tiền bịt miệng cho Stormy Daniels? Có!

Trump có vi phạm luật của tiểu bang New York hay không? Có!

Nhưng hãy đem ra so sánh đi, tội này quá nhỏ so với những tội mà các tổng thống khác đã phạm phải.

Việc miễn truy tố các tổng thống đương nhiệm và cựu tổng thống vì những tội ác tày trời sẽ gây khó chịu cho sự nhạy cảm của chúng ta với tư cách là những người muốn thấy sự công bằng của luật pháp và câu nói của bà Nancy Pelosi, của ông Merrick Garland, rằng “Không ai được phép đứng trên luật pháp”.

Nhưng nếu đứng trước một Tòa án, trực tiếp truyền hình đến cả nước, nếu Trump hỏi chỉ một câu, rằng tại sao các tổng thống khác đã làm điều tồi tệ hơn mà không bị truy tố.

Cựu Tổng thống Bush chỉ là một trong hàng dài các tổng thống Mỹ vi phạm pháp luật nhưng chưa phải đối mặt với công lý. Hay cố Tổng thống Richard Nixon khi thông qua Henry Kissinger với quyết định ném bom bất hợp pháp của Nixon vào Campuchia năm 1969 với chỉ thị nổi tiếng lịch sử rằng: “Hãy ném bom vào bất cứ thứ gì di chuyển trên mặt đất”. Cũng giống như ông Bush, ông Nixon chưa bao giờ phải chịu trách nhiệm về điều này — và không thể bị buộc phải chịu trách nhiệm, vì ông Gerald Ford đã tha thứ cho “mọi tội ác” mà Nixon có thể đã phạm phải với tư cách là Tổng thống — còn tay quân sư quạt mo lắm chuyện đã bán đứng miền Nam Việt Nam cho Trung Cộng là Henry Kissinger năm 1973, còn sống dai cho đến ngày nay thì vẫn được đối xử như một chính khách lớn tuổi được kính trọng.

Cuộc chiến tranh của George W. Bush ở Iraq 20 năm trước đã góp phần làm mất uy tín của chủ nghĩa bảo thủ chính thống và chủ nghĩa Cộng hòa lâu đời tại nước Mỹ, đồng thời cũng chính cuộc chiến vô nhân đạo, phi lý đó đã cực đoan hóa những người bảo thủ, tạo điều kiện cho sự xuất hiện của con quái vật chính trị Donald Trump để hắn ta thẳng tay phá nát đất nước này.

Quyết định của George W. Bush cách đây hai thập niên đã tạo ra những dư âm tiêu cực ảnh hưởng đến thế giới chính trị hiện đại của người Mỹ và đặc biệt là đảng Cộng hòa. Thế giới chính trị hiện tại của người Mỹ—với một nước Mỹ phân cực đầy rẫy các thuyết âm mưu và khuynh hướng độc đoán—chắc chắn sẽ tốt hơn nếu George W. Bush quyết định bỏ qua Iraq và thay vào đó chỉ tập trung vào việc tiêu diệt Osama bin Laden là kẻ thực sự đã lên kế hoạch cho cuộc tấn công 911.

Chính cuộc chiến tranh của George W. Bush ở Iraq đã góp phần làm mất uy tín của chủ nghĩa bảo thủ mới và cả chủ nghĩa bảo thủ truyền thống lâu đời. Chính cuộc chiến phi lý ở Irag đã dẫn đến cuộc bầu cử của Barack Obama (khi ông đã sử dụng cuộc chiến Iraq để đánh bại Hillary Clinton) vào năm 2008, cũng là một bước phát triển giúp cực đoan hóa cánh hữu của Mỹ và cuối cùng là thúc đẩy sự trỗi dậy của Donald Trump.

Bản thân Trump đã phạm những tội ác tồi tệ hơn bất kỳ tội ác nào mà ông ta hiện đang bị điều tra như cuộc đảo chính hụt, vụ dàn dựng đại cử tri đoàn giả mạo, vụ áp lực kiếm phiếu bầu ở Georgia, vụ làm tiền Ukraine, vụ thông đồng với Nga để chiếm được ghế Tổng thống Mỹ bất hợp pháp năm 2016 đó là chưa tính đến cái chết của hàng triệu người Mỹ phải mất mạng oan uổng vì tin lời một tên nói láo về nguy hiểm của Coronavirus hay ra lệnh tăng đáng kể tỷ lệ các cuộc tấn công bằng máy bay không người lái, mặc dù các cuộc tấn công như vậy thường giết chết dân thường sống ở các quốc gia mà Hoa Kỳ không có chiến tranh như tại Yemen.

Hãy nhớ rằng Donald Trump thực sự đã cố gắng xúi giục một đám đông lật đổ một cuộc bầu cử tự do và công bằng. Hãy nhớ rằng Trump thực sự đã cố gắng ngăn chặn việc chuyển giao quyền lực một cách hòa bình. Hãy nhớ rằng Trump đã kêu gọi hủy bỏ Hiến pháp theo đúng nghĩa đen. Thế nhưng, cuối cùng, cho đến giờ phút này, Trump vẫn là Trump.

Lời kết:

Đã không có ai còng tay Richard Nixon, chẳng có ai còng tay George W. Bush và dĩ nhiên sẽ chẳng có ai còng tay Donald Trump, chắc chắn như vậy, quý vị tin tôi đi, vì quý vị đang sống tại Mỹ, và những người phạm những tội ác tày trời cũng đang sống tại Mỹ, họ là những người đặc biệt, họ sẽ được bảo vệ kỹ lưỡng cho đến lúc nhắm mắt xuôi tay mà không hề một lần trong đời bị kết án vì những tội khủng khiếp đã làm. Donald Trump chỉ là một trong những người đặc biệt tại nước Mỹ.

Trong trường hợp tệ hơn một chút, đặc biệt hơn một chút, rằng Trump sẽ bị kết án, nếu nhẹ thì giới tinh hoa sẽ tặng cho Trump một lời cảnh cáo, quản chế, không được tham gia chính trường, trường hợp bản án nặng hơn cho vừa lòng một số thành phần cấp tiến thì sẽ được vị Tổng thống lớn tuổi đáng kính của người Mỹ, Joe Biden, có thể, tôi chỉ nói có thể chứ không chắc chắn, rằng ông sẽ ra tay ân xá cho con gà lôi Donald Trump, vì ông cũng đồng ý với quan điểm của Barack Obama rằng: “Hãy tiến về phía trước, đừng nhìn về quá khứ” và cũng chính là sự bảo đảm cho chính ông.

Các tổng thống và cựu tổng thống Mỹ chưa bao giờ bị phán xét theo luật ràng buộc như những người Mỹ còn lại tại Hiệp chủng quốc Hoa Kỳ, vì đó là tiêu chuẩn kép sâu sắc và bất thành văn tại Hoa Kỳ.

Việt Linh 27.03.2023

BÀI VIẾT LIÊN QUAN
- Advertisment -

MỚI CẬP NHẬT

spot_img