Sunday, December 10, 2023
spot_img

Donald Trump: Tổng tư lệnh của cuộc chiến văn hóa?

CALI TODAY NEWS Trong sáu năm qua, nhiều người Mỹ đã phải đối mặt với nhiều cảm xúc hỗn độn đáng lo ngại: bi quan, lo lắng trước nhiệm kỳ tổng thống của Donald Trump, giận dữ, bất lực với những điều sai trái do chính quyền Trump gây nên, mừng vui, nhẹ nhõm khi những bằng chứng rõ ràng về những hành vi sai trái của Trump được Ủy ban điều tra đưa ra trước công chúng Mỹ, hy vọng rồi kẻ thủ ác phải chịu trách nhiệm trước pháp luật, rồi đến lo âu, tức giận khi mãi vẫn chưa thấy công lý được thực thi, kẻ tồi bại vẫn nhởn nhơ ngoài xã hội gây hại thêm cho cộng đồng, chia rẽ chính trị.

Sự bi quan, lo lắng của tôi vẫn tồn tại trong suốt thời gian 4 năm dưới nhiệm kỳ của một kẻ thất bại, mãn nhiệm rồi vẫn lo hậu hoạn của đảng Cộng Hòa phát xít và đám MAGA cùng thời gian lên ruột với bầu cử giữa kỳ của nước Mỹ, dù đảng Dân Chủ không thua nặng ở Hạ Viện nhưng vẫn giữ được Thượng Viện thì cũng xem như thắng nhẹ, tình hình đã xảy ra như tôi dự đoán, đảng Cộng Hòa thắng sát sao ở Hạ Viện chỉ có vài phiếu và đảng Dân Chủ vẫn giữ được Thượng Viện, những điều này đã đem lại cho tôi một chút lạc quan. Nhưng không kéo dài được lâu khi biết những chính sách, hoạch định của một Hạ Viện Cộng Hòa thực ra được Donald Trump làm đạo diễn sau hậu trường điều khiển những con rối trong Hạ Viện để thực hiện những cuộc báo thù được lên lịch một cách chu đáo từ nhiều tháng trước khi cuộc bầu cử diễn ra.

Khi biết tin Trump ra tuyên bố ứng cử vào năm 2024, sự lạc quan trong tôi lại càng mờ đi bởi một nhận thức hơi khó chịu về cách thức vận hành luật pháp của nước Mỹ thật cứng ngắc, khuôn khổ và bất cập.

Tôi không thể biết được con số chính thức có bao nhiêu người Mỹ thực sự xem Trump là Tổng thống của họ trong 4 năm cầm quyền, bao nhiêu người Mỹ đã không hề xem Trump là Tổng thống của họ.

Nhiều người Mỹ phản đối Trump chưa bao giờ xem ông ta là một tổng thống chính thức dù theo nghĩa đen. Ông ta đã phục vụ một nhiệm kỳ, nhưng ông ta đã vi phạm rất nhiều lời thề và nghi thức của chức vụ của một Tổng thống, nên những người phản đối, bằng một hình thức chống đối trong tư tưởng, nhận thức rằng: “Ông ta chưa bao giờ là một Tổng thống Mỹ thực sự trong tôi”.

Nhưng, dù không thể nắm được những con số chính thức, nhưng tôi biết thành phần nào công nhận và thần phục một Tổng thống tệ hại như Trump một cách vô điều kiện. Trên thực tế, Trump là một tổng thống hợp pháp, nhưng Trump còn kiêm nhiệm thêm một chức vụ khác nữa, đó là một Tổng tư lệnh của một cuộc chiến văn hóa của nước Mỹ trong thế kỷ 21.

Trong một cuộc chiến văn hóa về quyền tối cao của người da trắng tại nước Mỹ ngày càng đậm nét hơn, Trump đã chủ trì công cuộc đánh phá này với tư cách là tổng tư lệnh văn hóa chính thức mà thần dân của Trump chính là những người da trắng luôn tự cho họ là thượng đẳng.

Nhiều người Mỹ luôn có xu hướng coi quyền tối cao của người da trắng là một sự mặc nhiên, được đặt để lên những người có nước da trắng hơn những người khác sống trong cùng một đất nước, họ không cho đây là phân biệt chủng tộc mà là giai cấp đã ấn định qua màu da và những người không có nước da trắng phải chấp nhận.

Những người Mỹ da trắng có một nhận thức khá đơn giản nhưng mang tính cách áp đặt đó là quyền tối cao của người da trắng là một nền văn hóa cao hơn, rộng hơn, riêng biệt hơn mà những người không có nước da trắng không được bước vào.

Nhưng tận sâu thẳm bên trong là một thứ quyền lực được quyền phân biệt chủng tộc những người có nước da không được trắng, quyền lực được thừa nhận của người da trắng chủ yếu là để thiết lập và thực thi trật tự xã hội theo một hệ thống giai cấp cao thấp khác nhau.

Trong một nền văn hóa thượng tôn da trắng này, những thứ như nhiệm kỳ tổng thống, chính trị bầu cử, Hiến pháp, pháp quyền, lý tưởng dân chủ, chủ nghĩa tự do, tất cả những điều này đều không quan trọng bằng quyền tối thượng đối với quyền lực của người da trắng.

Chỉ trong khoảng 6 năm trở lại đây, sự phát triển cuộc chiến văn hóa của những người da trắng được hỗ trợ rất nhiều bởi internet, các nền tảng mạng xã hội và các phương tiện truyền thông lớn như Fox News với văn hóa đề cao người da trắng đã trở thành xu hướng bình thường trong xã hội Mỹ.

Các chương trình nghị sự về chính sách của Đảng Cộng hòa đã được thay thế bằng các cuộc tấn công không ngừng vào lý thuyết chủng tộc quan trọng và toàn bộ khái niệm về công bằng xã hội; đàn áp cử tri được dàn dựng công khai; chủ trương sử dụng bạo lực để giành quyền lực qua vụ bạo loạn ngày 6 tháng 1 đã cho những người Mỹ hiểu biết nhận thấy một nỗ lực của một thiểu số phần lớn là người da trắng muốn lật đổ nền dân chủ.

Nền văn hóa đề cao quyền lực của người da trắng chính là cuộc chiến văn hóa có đường hướng hoạt động rất nhuần nguyễn, thứ tự từ hoạt động chống phá thai đến phủ nhận khoa học cho đến phong trào đòi quyền sử dụng súng toàn diện.

Kể từ năm 2016, Trump đã chủ trì hiện tượng này với tư cách là tổng tư lệnh văn hóa chính thức. Và ông ta đã hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ, đó là lý do tại sao hàng triệu người Mỹ mà Trump gọi họ là những chiến binh văn hóa, trong số này có cả những thành viên MAGA trung thành với giáo chủ, họ sẽ tiếp tục bỏ phiếu cho ông ta trong năm 2024 bất kể ông ta có tệ hại hơn bao nhiêu, có bị điều tra bao nhiêu vụ, có bị truy tố vì bất cứ tội gì, những chiến binh văn hóa của Trump vẫn sẽ luôn ủng hộ ông ta.

Nhưng điều đặc biệt đáng lo ngại là Trump không nhất thiết phải thắng cử Tổng thống thì cuộc chiến văn hóa này mới tồn tại. Chừng nào Trump vẫn là Trump – mạnh mẽ, chủ động tấn công, bài ngoại, phân biệt chủng tộc, ủng hộ những người da trắng thượng đẳng thì ông ấy sẽ luôn có được những người ủng hộ trung thành trong cuộc chiến văn hóa của mình.

Trump không nhất thiết phải là Tổng thống mới phá hủy được nền dân chủ Mỹ, ông ta vẫn có thể làm được điều đó ngay cả khi ông ta chỉ quanh quẩn ở Mar-a-Lago huống hồ gì bây giờ, dưới tay ông ta đang có một đạo quân với 218 thành viên đang nắm giữ Hạ Viện, nơi gìn giữ luật pháp cao nhất của nước Mỹ.

Điều này rất nguy hiểm vì vào năm 2022, cuộc chiến văn hóa này đang ngày càng chuyển hướng sang thực chiến. Lịch sử Hoa Kỳ được viết bằng bạo lực, thường do người da trắng gây ra chống lại “Những người khác” – Như những Người bản địa, Người da đen, người da màu nhập cư. Tuy nhiên, trong cuộc chiến văn hóa ngày nay, những người không chấp nhận một chủ nghĩa Trump đều bị xem là các đối thủ của Trump trong cuộc chiến văn hóa.

Sự trỗi dậy của quyền tối cao của người da trắng và xu hướng bạo lực chính trị đang đến từ cánh hữu một cách áp đảo.

Quyền tối cao của người da trắng dành cho tất cả người da trắng, cho dù họ có tán thành hay không; do đó, cuộc chiến văn hóa do Trump dẫn đầu được xem là một vấn đề của người da trắng nói chung và phải được coi là như vậy, không thể khác được, bất kể những người da trắng hiểu biết muốn hòa đồng với những sắc dân khác.

Trump và những người đồng hành của ông ta đã phải đối mặt với rất ít sự phản kháng có tổ chức đối với một hệ sinh thái mang lại lợi ích cho quá nhiều người. Không có đủ người da trắng lên tiếng mạnh mẽ chống lại quyền tối cao của người da trắng, như Tổng thống Joe Biden chẳng hạn, ông đã lên tiếng tố cáo quyền tối cao của người da trắng nhưng tiếng phản đối đơn độc của ông như chìm vào khoảng hư vô.

Một ví dụ, nếu Donald Trump là một cựu Tổng thống phạm nhiều tội tày trời và nếu ông ta có nước da hơi đen, giống như cựu Tổng thống Barack Obama thì cách giải quyết như thế nào? Có khác nhau hay không?

Khác nhau nhiều lắm, đó là một Donald Trump có nước da đen đã phải ăn cơm tù từ lâu vì những người kết án ông ta đa số đều là người da trắng.

Nhưng rất tiếc, Donald Trump lại là người có nước da màu trắng, và khó mà có được một bản án trung thực, nghiêm minh của những người xử án là người da trắng đưa ra để xử phạt một người da trắng khác, vừa có quyền lực, thế lực và tiền trong xã hội Mỹ.

Lời kết:

Sự thật không thể chối cãi là nền văn hóa của quyền tối cao của người da trắng là lịch sử Hoa Kỳ, lịch sử này bao gồm cả thời điểm hiện tại mà chúng ta đang sống.

Một đất nước không có phân biệt chủng tộc và công bằng xã hội, sẽ không thể có được sự đoàn kết giữa người dân với nhau, sẽ không thể chia sẽ và lắng nghe nhau trong sự tôn trọng. Nếu xã hội có được một chủ trương “công bằng xã hội” rộng khắp thì đương nhiên, người Mỹ sẽ thấy được một nền dân chủ đa dạng và tự do hơn, biết đoàn kết và tôn trọng sự khác biệt của người khác ý thức hệ chính trị.

Giữa một cuộc chiến văn hóa đang tồn tại và người Tổng tư lệnh của cuộc chiến văn hóa này vẫn đang nắm quyền lực trong tay, thúc đẩy cuộc chiến và phát triển nó từng ngày thì xem ra hy vọng nước Mỹ rồi sẽ trở thành một quốc gia có được công bằng xã hội cho tất cả người dân không phân biệt màu da và không còn tệ nạn phân biệt chủng tộc chỉ là một mơ ước viển vông, khó có thể trở thành hiện thực.

Việt Linh

BÀI VIẾT LIÊN QUAN
- Advertisment -

MỚI CẬP NHẬT

spot_img