Tuesday, March 19, 2024

Anh Tánh của tôi…

 
Nam Lộc
 
Tôi là anh trưởng trong gia đình, với 9 đứa em cả trai lẫn gái, nên trách nhiệm thật khó khăn, từ nhân cách cho đến cuộc sống. Nhưng may mắn tôi gặp được những người anh ngoài xã hội để noi gương và học hỏi. Một trong số những nhân vật hiếm hoi đó, chính là anh Nguyễn Văn Tánh, người mà tôi đã có cơ hội được tiếp tay hỗ trợ và đồng hành cùng anh trong suốt 20 cuộc Diễn Hành Văn Hóa Quốc Tế Liên Hiệp Quốc tại thành phố New York từ 20 năm qua.
 
Mặc dù chưa bao giờ anh lên tiếng dậy dỗ, hướng dẫn hay khuyên bảo tôi điều gì, nhưng chỉ nhìn cách cư xử của anh với cộng đồng, với gia đình, với bằng hữu, chiến hữu, với đàn em, thậm chí cả với kẻ thù, thì tôi đã học được bao điều quý giá. Sự quân bình trong cách chia sẻ tình cảm của anh giữa cuộc sống gia đình và sinh hoạt cộng đồng quả là một điều đáng kính phục.
 
Là một nhân sĩ, luôn mang trong người trái tim yêu nước, khắc khoải với vận mệnh quê hương, cùng ước nguyện đấu tranh cho tự do dân chủ và bảo vệ chủ quyền tổ quốc Việt Nam. Anh Nguyễn Văn Tánh đã có mặt hầu như ở khắp mọi nơi. Không ngần ngại hay từ chối bất cứ một vai trò nào khi cộng đồng cần đến hay nhờ cậy anh giúp đỡ. Ấy thế mà anh vẫn giữ được cuộc sống thật hạnh phúc và đầm ấm bên gia đình. Vẫn chăm lo đầy đủ và trọn vẹn cho người bạn đời của mình cùng với 11 đứa con vừa dâu, vừa rể và 12 đứa cháu nội ngoại.
 
Tôi đã may mắn được gặp hiền thê cùng các con của anh Tánh, được sống ngay trong căn nhà ấm cúng và xinh xắn ở thành phố Bronx, New York, và tôi đã học được ở nơi anh cung cách cư xử của một người chủ gia đình, làm sao để tạo dựng được không khí hạnh phúc trong cuộc sống. Nhất là khi chứng kiến khuôn mặt hiền hậu cùng sự niềm nở của chị Ngọc Lan, vợ anh Tánh mỗi khi đón khách hay bạn bè của anh đến chơi. Cả hàng chục người ngồi quây quần, la liệt từ phòng khách, đến phòng ăn. Rượu vào, lời ra, rộn ràng như pháo nổ, nhưng chị và các cháu vẫn niềm nở với nụ cười trên môi, vui vẻ đón tiếp và phục dịch từ món ăn, thức uống cho đến những “đặc sản” quê nhà do chị đích thân nấu nướng, khiến mọi người đều có cảm tưởng là mình đang gặp lại người thân sau những tháng năm xa cách.
 
Kết quả đó chính là do uy tín cùng lối hành xử đứng đắn của anh ngoài xã hội. Anh không làm gì trái với lương tâm, hoặc để lại một điều tai tiếng nào khiến phải phiền hà đến gia đình. Anh không làm ai mất lòng, nhưng cũng không qụy lụy trước bất cứ một áp lực hay thế lực nào, dù đến từ đâu. Theo tôi thì có lẽ anh là người duy nhất đã quy tụ được mọi cá nhân, đảng phái, hội đoàn hay tôn giáo cùng ngồi lại với nhau dù có những khác biệt về chính kiến hay đường lối đấu tranh. Điển hình qua các buổi gây quỹ Diễn Hành Văn Hóa Quốc Tế hàng năm diễn ra ở nhiều tiểu bang.
 
Một trong những lời dặn dò của anh mà tôi sẽ không bao giờ quên đó là: “Hãy cứ làm điều ngay thẳng, rồi ngẩng mặt mà đi”.  Vâng anh Tánh ơi, những lời khuyên chí lý của anh chính là kim chỉ nam để cho thế hệ đàn em tiến bước cũng như nối gót anh, tiếp tục hoài bão cùng sứ mạng mà anh đang dở dang thực hiện: Bảo vệ lá Cờ Vàng nơi đất khách và tự do, dân chủ trên quê hương yêu dấu của chúng ta.
 
Vĩnh biệt anh, nhưng nguyện sẽ giữ mãi ngọn lửa đấu tranh anh để lại ở trong tim.
 
Nam Lộc
(46 năm viễn xứ)     
 
PS: Để biết về ý nghĩa của công tác Diễn Hành Văn Hóa Quốc Tế một cách vô tư và trung thực, kính mời quý vị đọc bài viết của một đồng hương tham dự cuộc diễn hành lần thứ 20, diễn ra vào tháng 6, năm 2019 của tác giả Trần Như Nguyện, đã được đăng trên Việt Báo:
BÀI VIẾT LIÊN QUAN
- Advertisment -

MỚI CẬP NHẬT

spot_img