Tôi vừa hoàn tất một chuyến đi dài, từ Âu Châu sang Úc rồi qua đến Thái Lan. Nếu có những nụ cười hân hoan nhận được từ các buổi gây quỹ rất thành công, như hai đêm văn nghệ cứu trợ Thương Phế Binh VNCH ở Lyon và Marseilles, cũng như chương trình gây quỹ hỗ trợ Cao Ủy Tỵ Nạn Liên Hiệp Quốc do Cộng Đồng Người Việt Tự Do tại Melbourne, Úc Châu tổ chức để giúp đỡ một cơ quan mà hầu như ai trong chúng ta cũng đều mang ơn qua từng hột cơm mà họ đã cung cấp khi chúng ta còn vất vưởng trong các trại tỵ nạn.
Tất cả thuyền nhân có tên trong danh sách 108 người được chính phủ Canada chấp nhận cho định cư kể từ 2014 đến 2016 là “đều do cha Peter Namwong thành lập và trao cho LS Trịnh Hội và VOICE”! Không ai tìm thấy được bất cứ một cá nhân nào do Trịnh Hội đưa vào danh sách đó theo những cáo buộc nhảm nhí. Tất cả những người tỵ nạn này đều được chính phủ Canda phỏng vấn và chấp thuận. Họ đã lần lượt đến Canada bằng 6 đợt, và tôi hân hạnh được tháp tùng nhóm tỵ nạn cuối cùng gồm 19 người vào ngày 23 tháng 9, 2016 và đó cũng chính là lý do chúng tôi gọi họ là “Những Thuyền Nhân Cuối Cùng”.
Những tưởng trang sử tỵ nạn đã đóng lại và tôi sẽ không còn chứng kiến nỗi khổ đau của những người phải cắn răng bỏ nước ra đi vì hai chữ tự do. Nhưng đến khi cha Namwong cho biết là vẫn có một số thuyền nhân hoặc sống ở xa Bangkok nên không về kịp hoặc không biết để ghi danh với cha, cho nên hiện cha lại vừa có thêm một danh sách mới, và đó một lần nữa Trịnh Hội cùng VOICE Canada lại phải sắn tay áo lên tiếp tục đấu tranh cho họ. Và lần này, qua cuộc gặp mặt với đồng bào tỵ nạn tại Bangkok vừa qua, người ta mới biết được trong danh sách 50 người đầu tiên mà chính phủ Canada sắp sửa phỏng vấn để cho cơ hội được định cư, không phải chỉ có các thuyền nhân năm xưa, mà còn có những người tỵ nạn “mới”, đó là các nhà đấu tranh cho dân chủ và nhân quyền, các tù nhân lương tâm, các đồng bào Thượng hay từ vùng Tây Nguyên, nạn nhân của sự đàn áp tôn giáo hoặc thành viên của các tổ chức xã hội dân sự ở VN v..v…
Riêng đối với tôi, mặc dù đã nghỉ hưu sau 41 năm làm việc, lý do duy nhất mà tôi vẫn bỏ thì giờ để tiếp tay cho VOICE, chỉ là vì họ vẫn có lòng và thiết tha với đồng bào tỵ nạn. Thật ra gặp Trịnh Hội lần này, và nhìn khuôn mặt đăm chiêu, mệt mỏi của Hội trong buổi tiếp xúc và gặp gỡ với người tỵ nạn, nhất là khi phải ngồi nghe linh mục Peter Namwong dùng tiếng Thái mẹ đẻ của mình để minh xác về những điều mà người ta đã lợi dụng khả năng nói tiếng Việt hạn chế của cha cho các âm mưu thâm độc, hại người lương thiện như đoạn YouTube mà cha phát biểu đính kèm (https://www.youtube.com/
Tôi tự đặt cho mình một câu hỏi là: nếu Trịnh Hội và VOICE không tiếp tục thì ai sẽ là người đứng ra đấu tranh cho các đồng bào đang mỏi mòn chờ đợi ở Thái Lan? Nếu Canada không cảm thông và chấp nhận những cuộc vận động đầy gian truân và phức tạp của LS Trịnh Hội cùng nhóm thiện nguyện VOICE Canada thì ai sẽ là người tiếp tục công việc này và quốc gia nào sẽ tiếp nhận những người đang phải lưu vong trên đất Thái? Tôi đố ai đưa ra được câu trả lời!
Tôi cũng thách thức ai đưa ra các bằng chứng về vấn đề “chuyển người bất hợp pháp vào Canada” hoặc lợị dụng tiền bạc quyên góp cho VOICE “để bỏ túi riêng” hay làm những việc sai trái. Nếu có, tôi sẽ là người đầu tiên đứng lên tố cáo họ trước pháp luật! Nhắc về tiền bạc thì vấn đề tài chánh và sổ sách của tổ chức VOICE đều rất rõ ràng và minh bạch, tất cả được điều hành và kiểm soát bởi các CPA, các vị thủ quỹ. Được kiểm toán bởi sở thuế và các cơ quan tài trợ hàng năm. Luật sư Trịnh Hội “không dính dáng gì đến vấn vấn đề tiền bạc”! dù tiền đó đến từ các buổi gây quỹ từ thiện hoặc funding từ các tổ chức thiện nguyện v..v..!
Cuộc họp mặt nào rồi cũng đến giờ chia tay, nhìn bác sĩ Hoàng Trang và nha sĩ Hiếu đến từ Melbourne, ái ngại cho hoàn cảnh của đôi vợ chồng trẻ, nạn nhân Formosa, với đứa con nhỏ trên tay và cái bào thai gần đến ngày sanh trong bụng, tương lai mờ mịt, cuộc sống mông lung, rồi cả chủ lẫn khách đều sụt sùi trong nước mắt. Nhìn vợ chồng Hòa đến từ Norway đang trò chuyện với những gia đình đồng bào thiểu số từ Tây Nguyên, mà trong đó có Jack, một thanh niên trẻ, đứng lên kêu gọi biểu tình đòi tự do tôn giáo thì bị công an lùng bắt, Jack trốn qua Thái Lan, nhưng họ đã tra khảo thân phụ của anh cho đến chết! Còn Đỗ Minh Tâm, nhà địa ốc trẻ ở Houston thì lưu luyến an ủi người thanh niên tỵ nạn đã lên tiếng xin VOICE giúp cho gia đình anh với một bà mẹ đang đau nặng với căn bệnh ung thư, nhưng không có thuốc men hay tiền bạc để chữa trị. Nhìn gia đình anh Thuyết, một thuyền nhân ở trại Hong Kong 30 năm về trước, bị trục xuất về VN nhưng không bất khuất, vẫn tiếp tục đấu tranh để giờ trở thành một tù nhân lương tâm với cuộc đời biệt xứ. Tôi cũng gặp một cưu sĩ quan QLVNCH đã phải trải qua 21 năm tù đầy trong các trại giam của CSVN và gặp vợ chồng anh Hải cùng phục vụ trong Sư Đoàn 5 với tôi ở VN ngày trước… Tôi còn gặp mục sư Hòa, mục sư Hành cùng nhiều hoàn cảnh đáng thương khác. Họ đang chờ đợi với hy vọng nhỏ nhoi là VOICE sẽ cố giúp được cho họ. Tuy nhiên với sự đòi hỏi lớn lao từ chính phủ Canada qua chương trình bảo trợ “private sponsorship” lần này thì không biết lúc nào VOICE Canada mới có thể đạt tới điều kiện của họ: Mỗi gia đình người tỵ nạn phải ký quỹ tối thiểu là $11,800 dollars, và mỗi đầu người cần phải có khoảng $3500.00 dollar để chi dùng cho vấn đề processing fees cũng như chuyển vận. Và để có đủ tài chánh hầu bảo trợ cho 50 người đầu tiên, có lẽ VOICE Canada phải come up với một ngân khoản hơn nửa triệu dollars? Cạnh đó với tiêu chuẩn “group of 5” (5 người bảo trợ ký tên trách nhiệm cho một gia đình tỵ nạn), thì VOICE Canada phải tìm cho ra con số gần 100 người sẵn sàng ký giấy bảo trợ! Một trọng trách không nhỏ mà tôi chưa từng thấy ở bất cứ quốc gia nào!
Thôi, hãy cố giúp nhau, nếu không có hoàn cảnh thì cũng đành, nhưng xin đừng hại nhau!
Nam Lộc