Monday, March 20, 2023
spot_img

Truyện ngắn của Pearl Buck: Nàng Kỹ Nữ (phần 2)

Truyện ngắn của Pearl Buck: Nàng Kỹ Nữ (Phần 1)

Quán bar này là một trong ba cái bar nổi tiếng của thành phố. Gã tài xế cố gằng lái chiếc taxi len lỏi giữa dòng xe cộ về đêm.

Như thường lệ gã bắt chuyện:

  – Thưa bà, sao bà đi có mt mình vy? 

  – Tôi phi đi gp chng tôi ti đó. 

Nhà Văn Pearl S. Buck
Nhà Văn Pearl S. Buck

  Chính nàng cũng hơi ngạc nhiên với sự bình thản của câu nói vừa thoát ra từ miệng mình. 

Gã tài bật cười:

– Nước Nht thi xưa đã qua ri bà ơi!

Gã vừa nói vừa đột ngột bẻ tay lái tránh va vào chiếc xe buýt đang chở đầy khách.  

– Đàn bà đi ti quán bar vi đàn ông. Không biết con cái h ra sao ?

Nàng tránh câu trả lời vì đó chẳng phải việc của gã. 

 miệng gã vẫn bi bô không ngớt:
  – Bà thy đó, mi chuyn thay đi c ri. Trong khi nhà ca và s làm vng ngt thì ti các quán bar đy c đàn bà. Đàn bà nhường như đang chy đi tìm đàn ông đy. Thi bui này, mt người đàn ông có th ly bt c người đàn bà nào ông ta thích ngoi tr đàn bà già. Thế thì ai mun vy? Chính cái thế gii MI ngày hôm nay quá lý tưởng cho đàn ông bà .

Gã bật ho một cách thô lổ, còn nàng thì rút sâu vào trong im lặng. Khi gã nhận thấy nàng chẳng thèm nói chuyện nữa, bèn ư hử hát một mình nghe thật khó chịu. Nhưng nàng không đủ can đảm cự nự. Nàng chưa bao giờ đi taxi một mình như hôm nay. Vài phút sau gã quẹo gắt về trái, chiếc xe len vào một con hẽm dài. Nàng biết ngay chiếc xe đang đến quán bar khi nhận ra ba người con gái trong những chiếc váy đỏ mỏng dính đang cười nói vẫy khách trước cửa ra vào.

Thấy chiếc taxi trờ tới, ba nàng xáp lại ngay.  Chợt cả ba cùng lùi lại khi thấy một người đàn bà duy nhất ngồi bên trong.

  – Bà này đang đến tìm chng đây.
 Gã tài xế cao giọng phân bua. 
  – Coi chng nghe ba cô!
Ba người con gái cười khúc khích nhưng Omura không còn tâm trí để ý chuyện này và ngay cả gã tài nữa. Trong đầu nàng, giờ đây đầy ắp nỗi sợ hãi nhưng chỉ còn một hướng là bước tới thôi. Nàng trả tiền cho gã, xong quay qua mấy người con gái đang đứng ngáng trước cửa. 

   – Tôi đến đây đ gp chng tôi.
    – Thế thưa bà ông là ai?

 cô cao nhất hỏi. 
  -Ông Omura, phó ch
tch Công ty Sn Xut Sakura. 
  Đám con gái bước lùi lại:
  – A! Ông Omura…chúng tôi biết rõ ông, mt ông khách hào hoa… 
 Vừa khi biết rõ lai lịch tên chồng nàng, thái độ mấy cô gái thay đổi nhanh chóng. Họ nhìn nàng với vẻ kính trọng, xong đưa nàng ngang qua phòng lớn của quán bar và gọi:

 -M ơi, có bà Omura đến!  

Lập tức có một bà bước ra. Bà khá đẹp, tuổi chừng ba mươi lăm, nét mặt thanh tú. Bà bận bộ đồ satin màu vàng, may theo kiểu Tây phương.  Cổ áo khoét sâu, tay áo để trần. Bà đưa cả hai tay vồn vả chào đón nàng:

–  Ô chào bà Omura!

Bà kêu to.

-Chúng tôi quá hân hnh được gp bà. Ông Omura đang ung rượu đây. Ông ta khoái rượu whiskey lm. Chúng tôi luôn chiu nhng gì ông thích. Thế thì ông đang đi bà đến đy à? 

Omura không trả lời ngay. Tình hình này nàng đang cần nói dối. Khổ nỗi nàng chưa quen chuyện này. Nàng lo rằng phải đỏ mặt khi tự dối với chính mình. Giờ nàng phải nói thật thôi. 

  – Chng tôi chng đi gì tôi. Tôi t…đến đây thôi.

 Bà ta hiểu ngay:

– A! té ra vy. Quán chúng tôi còn tiếp các bà na đy. Thế thì bà ưa chn phòng riêng yên tĩnh đ ung rượu trước khi vào quy rượu chính thưa bà? 
   – rt thích kiu như bà gii thiu.
Omura ngập ngừng trả lời. Thôi thì nàng đành gắng chậm gặp chồng trong hoàn cảnh này đã. Nàng theo gót bà vào trong một phòng nhỏ, yên tĩnh- trống trơn, chỉ độc nhất một bàn cùng hai ghế. 
  -Mi bà ngi.
  Bà vui vẻ mời nàng.
  – Tôi s cho mt cô gái mang cho bà vài th ngt nào đó đ mi bà nhm rượu. Cô này s hu bà luôn. Tôi s cho cô gái thích hp vi bà …cô ngon lành nht thưa bà.
Nụ cười bà ta thật rạng rỡ và đi ra thật nhanh. Cái váy dài của bà lắc lư theo nhịp bước. Omura ngồi bất động đợi chờ. Nàng khỏi cần đợi lâu, chưa đầy năm phút sau thì một người cô gái xinh đẹp bước vào. Lập tức Omura nhận ra ngay– cô ta là một kỹ nữ. Nàng nhìn lại thêm một lần nữa. Cô ta không phải là một người thiếu phụ trẻ–cũng không là một thiếu nữ, trạc hai mươi tám. Trong bộ áo quần Tây Phương màu đỏ, nhưng tóc cô bới cao thay vì cắt ngắn và chải thẳng đuột. Cô gái đặt lên bàn cái khay nhỏ, gồm hai cái ly cao. Xong với cái khom mình thật sâu, kính cẩn. Omura đứng dậy hơi khom mình đáp lễ. Cả hai ngồi xuống.

Nàng kỹ nữ bắt đầu vào chuyện:

  – Thưa bà Omura?

   -Xin gi tôi là cô thôi. 
  – M chúng tôi sai tôi lên tiếp cô đây. 
  – Cám ơn cô. 
   – Khi nào cô mun, tôi s đi mi ông đến đây chung vui luôn. Hoc là cô xung ung vi ông ti quy rượu.
   – Còn có các bà nào khác ti quán này, ging trường hp tôi không cô?
Nàng kỹ nữ cười mĩm. Cô ta có khuôn mặt trái soan, xanh xao trong vẻ đẹp thời trước. Cái miệng thật đẹp, nhỏ nhắn. Hai bờ môi khi hé, để lộ hai hàm răng đều đặn trắng bóng. 
   -Không hoàn toàn gi
ng trường hp hôm nay, thưa cô, nhưng cũng có nhng cô v tr thnh thong ti đây vi chng. Kiu sng mi mà cô.
    -Ti sao h phi đến đây vy?
Nàng kỹ nữ ngạc nhiên khi đươc chọn phục vụ vị khách trước mắt. Một người đàn bà có vẻ đẹp hồn hậu, thân mật nếu để ý, cùng không có gì ác cảm. Nàng ước gì mọi người đàn bà trong quán bar này cũng như bà khách hôm nay. 
Nàng chợt buông một tiếng cười nhẹ nhàng:
  – Thưa cô, cô hi chính cô đy. 
  Omura không ngờ rằng ngang đây nàng đã muốn bật khóc: 
  – Cô…cô không th
nào hình dung ra rng…    nàng lắp bắp,
 -c chiu này đến chiu kia, năm này sang năm khác, tôi phi ngi đi đến canh hai, ch chng v. Tôi phi gng mà cười ri đóng vai tht vui v đón chng, chng dám hé môi hi mt câu vì s chng ni gin b nhà luôn không vna!

   Nàng kỹ nữ gật đầu:

– D tôi hiu, có nhng bà v khác có nói thế vi tôi. Riêng cô xin cô hãy mng. Phn cô còn may mn. Ông Omura chưa bao gi có hn hò lăng nhăng vi ai. Ông y ch đến đây ung rượu, pha trò cho vui, thnh thong li bàn chuyn làm ăn. Có vy thôi cô .
 Ngang khoảnh khắc này, xem chừng nàng kỹ nữ có chút bối rối. Bằng cử chỉ cung kính nàng ta dùng tay phải mời Omura nhấp một xí rượu. Cả hai cùng uống, nàng kỹ nữ tiếp tục:
  -D nhiên Ông Omura s ưa ý mt nàng và chúng ta nên hiu rng nàng đó ch ngi bên hu rượu cho ông, coi chng ông quá chén. Ch có th, tôi chưa bao gi thy ông r nàng ta đi khách sn ln nào.
  -Khách s
n ư?

Nàng kỹ nữ nghiêm trang nói:
  -Thưa cô Omura, đây là quán bar đng đn nht. M chúng tôi không bao gi đ chuyn trăng gió lôi thôi xy ra ti đây. Chuyn thế ch xy ra ngoài gi làm vic và ti mt vài khách sn. Còn chúng tôi đây luôn luôn đóng ca lúc hai gi sáng. M chúng tôi rt nghiêm. 
  Omura lắng nghe, chăm chú nhìn vào khuôn mặt đẹp của nàng kỹ nữ:

  -Không công b
ng… 
 nàng hết câu,
  Tht hoàn toàn không công bng chút nào.
  – Cái gì là không công b
ng, thưa cô Omura? 
   – Rng đàn bà như cô… 
  – Đàn bà như tôi? 
  – Tht quá đep...
  – Tôi làm gì đ
ược đây? Vì cô hoàn toàn đp.
  – Tôi chng may mn…khi so vi cô.  

  – Cô Omura, tôi xin ha vi cô. 
  – Đng, đng ha, tôi ch hi cô mt câu thôi. 
  – Vâng gì
? 
  -Tôi ph
i làm gì đây h cô?
Trước khi Omura có thể hết lời, tất cả u uẩn của nàng đồng loạt tuôn ra, nỗi buồn tủi, cùng tình cảm tổn thương, trầm uất bấy lâu, tất cả bắt nguồn từ thói quen và truyền thống xa xưa để lại. Khuôn mặt thanh tú, đôi mắt đen huyền nhân hậu, đôi bàn tay dịu dàng của nàng, tất cả đều biến mất theo tiếng thổn thức: 

   -Đàn bà như cô…xin cô hãy nghĩ đến chúng tôi, các cô đu là đàn bà tt nhiên phi hiu…tt c chúng tôi đu mt mi chán chường …phn gi nhà…cưu mang con cái…chúng tôi ging y nhng đa , nhưng chúng tôi không phi là đa . Đàn bà chúng tôi đi chng quá lâu. Nhưng các cô đã cướp chng tôi mt ri. Các cô đã ly đi tt cả, t lòng thánh thin, ý tưởng, li nói, tiếng cười ca chng tôi mt ri. Khi chng tôi v nhà, tt c đu vn trng rng, tôi vn mãi cô đơn dù khi anh y v. 

Khuôn mặt xinh đẹp cuả nàng kỹ nữ thay đổi. Từ ngạc nhiên đến phòng vệ, rồi tiếp đến thống khổ. Đôi môi đỏ mộng kia liên tục mấp máy, run rẩy.  Hai hàng lông mi nàng long lanh ngấn lệ. Hai bàn tay dịu dàng liên tục nắm chặt vào nhau, tựa dưới chiếc cằm mềm mại. 

Trên hai bàn tay kia, mắt kỹ nữ đang nhìn hình ảnh một người vợ đang nức nở khóc, cảnh bi thương mà nàng thấy đây là lần đầu: 

  – Tôi không nghĩ thế cô Omura , chuyn này chưa xy ra đi vi tôi. Cô thy đó, cô Omura thân mến, tôi ghét ông ta! 

Omura gạt lệ, cố nuốt tiếng nấc: 


 – Làm sao cô ghét đ
ược anh ta?

  Omura hỏi vặn, vẻ mai mỉa:

 – anh y tt lm mà?

– Do ông ta là đàn ông.

 nàng kỹ nữ đáp gọn lỏn. 

  – Tôi hn tt c đàn ông.

  Omura nhìn chằm chặp vào đôi mắt đen láy của kỹ nữ:

  – Cô hn đàn ông? 

 Kỹ nữ khẻ gật đầu. Hai tay nàng buông nhẹ vào lòng, nằm yên ở đó tựa hai cánh hoa rời rã.


  –
đây h nhiu lm nhưng h đu ging nhau. Hoàn toàn ngc nghếch, ông nào cũng nghĩ cho mình… yếu đui. 

Omura bắt đầu tức giận về những lời của kỹ nữ:

– Chính cô là người làm chng tôi tin như vào điu cô nói.

Nàng giận dữ. Đối với nàng chỉ có một đàn ông trong đời, đó là chồng nàng. 

 Kỹ nữ rút cái quạt trong tay áo tự quạt cho mình:

  – Ông y sao không thy chúng tôi đi đãi y nhau đi vi người đàn ông nào tr tin cho chúng tôi? Sao ôngy c ưa được cung phng cho mt mình ông thôi? Tôi quá chán đi vi hng người như thế. Cô có biết tôi làm bar này bao nhiêu năm chăng? mười hai năm ri cô . Cô có tin tôi vào đây khi mi mười sáu tui chăng? Nhưng đó là s thc. Mười hai năm đon trường trong cái trò nnh b, d dành, gi v, hay ngay c phi lng tai nghe nhng diu ct xun ngc! Cô ch biết được mt đàn ông. Còn tôi biết c hàng trăm, hiu đươc hàng trăm người đàn ông. Cng rơm nào có khác gì nhau: kiêu căng, t ph, ích k và ngu di.

  Omura ngắt ngang:
  – Đó là do cô ch
ưa có con đy thôi. 

  Nàng kỹ nữ nhún vai:
   – V chuyn này thì tôi xin cám ơn. 
Nàng ta xếp lại cái quạt luồn vào lại tay áo. Giờ đây kỹ nữ tựa hai khuỷu tay lên mặt bàn, nói một cách quả quyết, khuôn mặt nàng gần lại với Omura:

– Nếu tôi được t do như cô, tôi s m mt căn tim nho nh—mt tim áo qun. Tôi s thuê sáu n nhân công, trong đó có bn người may áo qun do tôi v kiu, hai người còn li lo chuyn bán mua. Tôi s không bao gi thu nhn mt đàn ông nào… không bao gi! 

   – Thế thì ti sao cô không làm cái cô mun làm?
  Omura hỏi. Giờ đây cơn giận của cô lại trỗi dậy, nóng bừng từ lòng ngực:
   – Ti sao cô làm cho phn đàn bà như tôi tr thành ti nghip thế này? Cô hãy đi m mt tim may đ đi, ri buông tha cho chng tôi! Chúng tôi cn anh ta, k c l nh và tôi. Tht s ra …
Ngang đây nàng bỗng thẹn thùng dứt ngang. Do nàng chưa một lần dùng chữ “yêu” chưa có câu nói tương tự cỡ “tôi yêu anh” trong tiếng Nhật, nhưng nàng biết được qua tiếng Anh nhờ phim ảnh Mỹ quốc thôi. Nàng còn biết thêm các từ ngữ như “người tình” và ” cc cưng” những chữ không có trong ngôn từ Nhật. Tình yêu cho chồng như lời mẹ nàng dạy là cái gì sâu lắng nhất, vượt quá ngôn từ, nó chỉ thể hiện qua hành động dịu dàng và vì người khác thôi. 

  – Tht ra… 
 nàng can đảm nói hết câu,
 – chúng tôi YÊU ch
ng tôi. 
 Kỹ nữ thở dài. Xem chừng nàng ta chẳng cần để ý đến tâm trạng của Omura nữa. 
  – Tôi nên làm nh
ng gì cô khuyên, cô Omura , nhưng thc tế là tôi…lười lm. Bao năm nay tôi có thói quen ng dy tht tr, ăn tht ít, có người tm và mc áo cho tôi. Ri tôi chng phi làm gì ngoi tr cái vic đng xem và làm ra dáng như mê mt mt ông nào đó. Đó là công vic d kiếm tin. Gi thì quá mun đ thay đi ri cô .
   – Đó là lý do vì cô lười thôi, 
 Omura chua chát nói,
  – còn tôi thì từng qua bao đêm cô độc và mấy đứa con tôi vắng bóng cha thì sao?
Kỹ nữ chợt đứng dậy đi lui tới, thong thả như con mèo lười. Nàng khẽ vuốt làn tóc đen mượt khỏi má, cắn môi, nhún vai, cười mĩm và lại thở dài lần nữa. Nàng ngồi xuống giữa phòng ngó về Omura:
  – Sao cô li không m mt tim áo qun đi? Mi ngày cô đu dy sm mà. My đa con cô đi hc ri, bui chiu ch còn mình cô. 
  –  Tôi không mun th tim áo qun đâu.
   – Thế thì cô mun th gì khác không?
  nàng kỹ nữ cặn vặn hỏi. 
  –  Cô hãy cho ông ta bi
ết rng cô có th làm ch cuc sng ca cô. T đó ông có v hay không cũng không còn quan trng na cô . 
  – Như vy là buc anh ta li gn cô thêm na phi không? Không, cám ơn cô, tôi chng di gì mà ngc đến thế!

  Xong câu, Omura đầy phẩn nộ. Nàng đứng dậy ra khỏi phòng và rời cái tiệm rượu.

 Ngang lối ra nàng cố nhìn lui một lần, mong rằng chồng nàng, tức ông Omura biết nàng có đến. Kỹ nữ đứng ngang lối ra cửa, buồn bả nhìn nàng. Thấy Omura quay lại, kỹ nữ cố mĩm cười và đưa tay vẫy, nhưng Omura chẳng vẫy tay hay mĩm cười đáp lại. Omura đi ra lộ chính gọi chiếc taxi, xong lặng lẽ ngồi vào ghế sau. Có hai điều nàng nhớ mãi trong đầu: một là kỹ nữ kia rất ghét đàn ông, hai là nàng- Omura có thể tự lo liệu cho đời sống riêng mình.Thay đổi cuộc sống là rất đáng đối với nàng hiện nay, những điều có khả năng thực hiện được.

 Chờ khi ông Omura về nhà khoảng hai giờ mười lăm sáng, nàng đón chồng với nụ cười thật lòng:
  –  Trà còn nóng đây anh.
   – Anh xem chng mt ri. Anh không nên làm vic sut đêm ln ngày như thế.  Anh trung thành vi chuyn ca mình quá đi.
  Chồng nàng khẽ rên rỉ, ngồi xuống trước cái bàn thấp trong khi nàng rót trà cho chồng rồi tiếp tục: 
  –  Em tht chưa xng là v hin ca anh chút nào. Em quá sung sướng cùng nhàn tn nhà đáng lý ra em phi làm vic gì đ kiếm thêm tin đ anh khi cn ti quán bar na làm gì.
  – Em có th
làm gì nào?
 chồng nàng hỏi không chút gì thích thú. 

  –  Em đã nghĩ ra m
t tim áo qun ri.

  Nàng nói khi đang quỳ trước cái bàn đối diện với chồng. 

   – M
t tim áo qun ư?
 Chồng nàng lập lại. 
 – em ly đâu ra vn? tht là ý nghĩ vô lý, ngay c cô gái bán bar còn đ dành được tin cho tui v già. Còn như em chng có mt xu nào.

  Tht sao?
 Nàng thốt lên một cách trầm tư,
 – Em không có m
t xu nào đ dành c. Em không có cái may mn bng cô gái bán bar na.
Chồng nàng nhướng cao lông mày:
 – em nói thế có ý gì vy? 
  -Không… hoàn toàn không có ý gì c
.
 Buổi tối lại qua đi như thường lệ. Chồng nàng ngáp dài vội lên giường ngủ, nàng dọn bộ đồ trà xong cũng lên theo. 

Pearl S Buck

 

                                                 —-CÒN TIẾP—-

 

bn dch Đinh hoa Lư

BÀI VIẾT LIÊN QUAN
- Advertisment -

MỚI CẬP NHẬT