Cali Today News – Trong bất cứ một cuộc gặp gỡ “town hall” nào, thường thì chính trị gia xoay mặt về hướng khán giả và lắng nghe chăm chú những câu hỏi của họ và sẽ trả lời, không nhiều thì ít, vào các câu hỏi này và nhìn người hỏi.
Các ứng cử viên phải làm như thế vì đó là cách thức lễ độ và xem trọng người khác và cũng là cách tạo ra mối giao lưu tối thiểu, đúng như cái tên gọi của tính chất cuộc gặp gỡ “làng xóm” như thế này.
Các nhà quan sát nhận thấy bà Clinton hành xử khá bình thường theo cách thức như vậy, dù không nồng ấm chi cả, nhưng tỉ phú Donald Trump thì không. Nhà tỉ phú xem những người hỏi giống như các robots và trả lời “vào khoảng không”, ngay cả khi ông ta có cơ hội “tạo cảm tình” với một nữ khán giả Hồi giáo trẻ.
Tất cả những điều này cho thấy nhà tỉ phú quả là “sói cô đơn” hơn bao giờ hết trong cuộc chạy đua vào Tòa Bạch Ốc. Chính trị là một nổ lực kết nối con người lại với nhau, nhưng Trump không có khả năng này, ông ta đặc biệt không nghe lời các cố vấn và không thân thiện với ai cả.
Tình cảnh của Trump cũng rất lạ lùng, hiện nay các cố vấn của ông là những “người lãnh lương lạnh lùng”, dù có người tài ba thực sự, và Đảng Cộng Hòa đa phần xem ông là “một mùi hôi thối” cần phải tẩy rửa, nhưng không làm sao thực hiện cho được.
Tính cách “sói cô đơn” của Trump thể hiện quá rõ trong lần tranh luận thứ nhì, nhưng khi tỉ lệ tín nhiệm ông mỏng dần và các bê bối xuất hiện hết lần này đến lần khác, đôi khi người ta có cảm giác thấy tội nghiệp cho ông, pha lẫn với cảm giác một chút buồn bã.
Trần Vũ (NYT)