Thursday, March 28, 2024

Thi thể Michelle Võ đã được trở về với gia đình tại San Jose

San Jose (CaliToday) – Thi thể Michelle Võ đã được gia đình đưa về San Jose vào hôm thứ tư ngày 11 tháng 10.

Những ngày qua, cô Hạnh Bùi chống chọi với nỗi đau mất con bằng công việc. Những lúc nhớ con quay quắt, cô áp mình vào tấm áo của Michelle, nhưng “không dám ôm ngủ vì sợ mất mùi của nó,” cô Hạnh tâm sự.

Ngay sau ngày tên Stephen Paddock lên cơn cuồng sát, tước đi sinh mạng 58 người, trong đó có Michelle Võ. Chị gái kế cô, Carthy Võ từ San Jose bay đi Vegas tìm em. Theo lời cô Hạnh, Carthy yêu cầu được vào check- in đúng phòng khách sạn em gái ở và chưa trả phòng, hành lý vẫn còn y nguyên như Michelle đang đi đâu đó. Người mẹ đã giữ lại hai chiếc áo trong va-li của con gái làm kỷ vật.

Trước khi vào phỏng vấn cô Hạnh chỉ 4 ngày sau khi cuộc thảm sát xảy ra, khi vết thương vẫn còn tươi nguyên, tôi nghĩ cuộc trò chuyện có lẽ không mấy gì dễ dàng. Nhưng trái với dự đoán, cô Hạnh khá bình tĩnh và mạch lạc. Có thời gian ngồi xuống trò chuyện, tâm sự, tôi mới hiểu những gì ẩn chứa bên trong người đàn bà 62 tuổi này, sức chịu đựng cũng như sự mạnh mẽ. Nói theo tiếng Mỹ thì người phụ nữ trước mặt tôi là một “survivor parent” đúng nghĩa.

Câu chuyện của chúng tôi lan man đầy ký ức, chuyện con cái, cuộc sống, quá khứ, hiện tại, nỗi đau, niềm hạnh phúc đan xen lẫn nhau.

Tháng 12 năm 1981, ông Võ Côn Sơn cùng vợ và con gái vượt biển, lúc này bé Diane mới 4 tuổi. Chuyến đi đầy ắp hãi hùng nhưng may mắn. 8 ngày lênh đênh trên biển giông tố, không la bàn, không thực phẩm, cầm cự chủ yếu  bằng nước mưa, cuối cùng chiếc thuyền nhỏ mang ký hiệu 504 chở 28 người cũng tấp vào một trang trại nhỏ ở Thái Lan. Những người nằm sát dưới ván thuyền đều bị lở lưng, thối thịt. Nhờ đem theo một chai Tylenon đầy chanh và đường mà gia đình cô Hạnh sống sót được.

4 mẹ con trong đám cưới Carthy Võ – Photo Courtesy: Hana Bùi

Họ ở trong trại tị nạn Sikhiu, Thái Lan, 2 năm, rồi được chuyển sang Indonesia trước khi sang Mỹ. Năm 1984, gia đình đến Mỹ an toàn, và định cư tại Quận Cam, miền Nam California, nơi tập trung đông người Việt tị nạn. Nhưng cuộc đời thật trớ trêu, 4 năm sau ông Sơn mất vì bệnh ung thư xương, thọ 41 tuổi.

Người phụ nữ trẻ 35 tuổi một nách ba con thơ bỗng trở nên bơ vơ trên xứ người. Cô khóc cạn nước mắt, nhưng “nỗi đau mất chồng khác với nỗi đau mất con,” người đàn bà giải thích. Ngày xưa cô khóc chồng vì mất mát điểm tựa, còn bây giờ là nỗi đau quặn ruột. Mất con được cô ví như cơn đau cắt tứ chi, rỏ máu, vì “nó nằm trong ruột mình ra, là phần thân thể của mình.”

Sau khi chồng mất, cô Hạnh quyết định dọn lên San Jose vì quận Cam, theo cô, xô bồ quá. Băng đảng, hút xách, cô sợ một mình khó lòng lo nổi. Lúc này, Diane 11 tuổi, Carthy 5 tuổi và Michelle 3 tuổi. Mấy năm sau, cô tái hôn với một người đàn ông cùng tuổi, những tưởng sẽ có bờ vai để dựa nhưng thật không may, cuộc hôn nhân thứ hai kéo dài một năm thì đổ vỡ, chẳng bao lâu khi Alex vừa chào đời.

Cô Hạnh vẫn một thân một mình nuôi con. Đi học ESL, học nghề tóc, làm đủ thứ nghề kiếm sống. “San Jose có nghề gì tui làm nghề đó,” cô Hạnh kể.  Từ cắt tóc, cạo ráy tai, cạo lông mặt, bán chợ trời, lau chùi nhà cửa, mua đồ cũ bán lại, bán bông, cắm hoa, … người phụ nữ tần tảo đều đã nhúng tay vào, miễn sao kiếm đồng tiền trong sạch nuôi con. Bù lại, 4 người con của cô đều học hành nên người, và đặc biệt rất thương mẹ.

Nhắc đến Michelle Võ, cô Hạnh bùi ngùi. Mới hơn tháng trước, Michelle bay từ miền Nam lên đi leo núi ở Stinson Beach cùng với mẹ và chị gái Carthy. Không ai ngờ, đây là lần cuối cùng hai mẹ con gặp nhau.

Trước khi đi Las Vegas, Michelle gọi điện hẹn thứ sáu ngày 6 tháng 10 sẽ bay lên dẫn mẹ đi ăn Korean Barbecue.. Vì lời hẹn này mà hôm đó, đại gia đình cô đã mang theo di ảnh người quá cố cùng nhau đến dùng bữa tại nhà hàng Chungdam ở Santa Clara trước khi đến lễ thắp nến tưởng niệm diễn ra trước Toà Thị chính San Jose.

Cô con gái út xinh đẹp là người rất năng động, yêu thiên nhiên, du lịch,  yêu thích hoạt động thể thao ngoài trời, leo núi, chạy bộ, đánh golf, … Ngày trước, khi còn ở chung, Michelle vẫn hay thủ thỉ với mẹ đủ thứ chuyện, kể cả chuyện yêu đương. Cô mới lập gia đình được hai năm nay, và dọn xuống Pasadena, miền Nam California sinh sống với chồng. Mỗi lần hai vợ chồng lên thăm, cô đều đòi mẹ nấu món ưa thích là đậu hũ xào xả đem về.

Hai mẹ con leo núi tại Stinson Beach – Photo Courtesy: Hana Bùi.

Có lẽ nhờ sống xa con hai năm qua mà cô đỡ phần nào hụt hẫng, cứ tự dặn mình, có lẽ con nó còn bận chưa về thăm. Cô Hạnh ngậm ngùi, giả sử nếu được gặp con một lần nữa thì cô chỉ ôm chặt nó vào lòng mà thôi, không dặn dò, không khóc lóc.

Người phụ nữ, cũng như những thăng trầm trước đây, đối diện với sự thật mất con, không trốn tránh và không ngục gã. Cô được an ủi phần nào khi con gái ngã xuống có người tốt bên cạnh. Cô Hạnh tin, Kody Robertson là thiên thần được phái xuống che chở Michelle trong những giây phút cuối đời. Ngoài ra, người mẹ cũng nhẹ lòng đôi chút khi thi thể con gái vẫn còn nguyên vẹn, vẫn nụ cười  tươi rói trên môi, không như nhiều nạn nhân khác.

Vào sáng thứ ba ngày 3 tháng 10 vào lúc nhà chức trách chưa chính thức công bố danh tánh nạn nhân bị thiệt mạng, con rể cô đã cùng những gia đình khác nhờ người trong nhà xác chụp hình các thi thể nhằm xác nhận chính xác. Hình Michelle nằm thanh thản như đang ngủ, nụ cười vẫn còn phảng phất.

Không rõ có linh tính về cuộc đời ngắn ngủi hay không, mà Michelle từng tâm sự sau này chết muốn tro cốt được đem rải khắp mọi nơi trên thế giới, tang lễ lớn và trang trọng nhưng cô không muốn mở nắp hòm để mọi người thấy mặt.

Carthy nhắn tin cho biết, tang lễ Michelle sẽ được cử hành vào chủ nhật tuần sau ngày 22 tháng 10. Cô sẽ gởi chương trình tang lễ cho CaliToday.

Số tiền quyên trên trang Gofundme cho đến cuối tuần này đã gần $70.000 Mỹ kim, từ rất nhiều người quen, bạn bè và cả những người không quen biết Michelle.

Hương Giang

BÀI VIẾT LIÊN QUAN
- Advertisment -

MỚI CẬP NHẬT

spot_img