Thursday, December 7, 2023
spot_img

Cựu binh mất hai chân chạy marathon trong 31 ngày

Time – Vào năm 2010, Rob Jones – hạ sĩ của Thủy quân, đang rà mìn do Taliban cài ở Afghanistan. Khi anh này tiến tới, anh đã đạp lên một trái bom. Anh này miêu tả thương tích này đã đưa cuộc đời anh sang một hướng mới: “Hai chân tôi lập tức bị đứt lìa từ đầu gối. Vậy là kết thúc việc nhập ngũ. Tôi trở về nhà.”

Từ đó, Jones đã vượt qua chấn thương để theo đuổi một sứ mệnh mới: gây quỹ cho các chương trình từ thiện cựu binh. Vào thứ Năm, anh đã chạy marathon trên 31 thành phố khác nhau trong 31 ngày. Dự án này của anh bắt đầu từ thành phố Luân Đôn, nơi anh chạy kỳ marathon đầu tiên và kết thúc tại Thủ Đô Hoa Thịnh Đốn vào ngày 11 tháng 11 – Ngày Cựu binh Mỹ.

Jones nói rằng anh đã đấu tranh để có thể quay trở lại cuộc sống sau khi bị chấn thương. Có khoảng 22 cựu binh tự sát mỗi ngày tại Mỹ, và họ có khả năng vô gia cư cao gấp hai lần người bình thường. Mặc dù các chính sách chăm sóc cựu binh đã cải thiện nhiều kể từ chiến tranh Việt Nam, nhưng họ vẫn gặp phải nhiều khó khăn để tái hòa nhập vào xã hội, đặc biệt là sau khi bị thương tật.

Jones chia sẻ: “Tôi nghĩ nguyên nhân dẫn đến việc các cựu binh tự tử là vì bị cô lập và tái hòa nhập vào xã hội khó khăn. Hy vọng các cựu binh có thể thấy rằng dù tôi bị mất cả hai chân nhưng tôi vẫn có mục đích sống, vẫn là một phần của xã hội, vẫn đóng góp cho gia đình mình, để họ có thể hình dung họ có thể làm điều tương tự.”

Anh nhập ngũ khi anh đang học năm nhất tại Đại học Virginia Tech. Ba năm sau, khi có cơ hội điều quân sang Iraq, anh đã hăng hái tham gia: “Lý do tôi tham gia quân đội là đi ra chiến trường và chiến đấu.” Nhưng hầu hết khoảng thời gian ở đó, anh chỉ có nhiệm vụ tuần tra, tìm kiếm những vũ khí bị giấu kín.

Hai năm sau đó, anh được điều đi Afghanistan. Sau vài tháng anh làm nhiệm vụ tuần tra giống như lần ở Iraq. Đơn vị của anh di chuyển đến Sangin, Helmand. Lúc này anh dùng thiết bị dò tìm kim loại để định vị bom. Bốn tháng sau đó, anh dò bom đi trước để hộ tống một đoàn xe đi vào vùng nguy hiểm và anh đã đạp lên quả bom.

Photo Credit: Time

Anh Jones nhớ lại vụ việc đó: “Nhiệm vụ của tôi là dọn đường. Taliban thích làm bom.” Anh đang làm nhiệm vụ khi quả bom phát nổ.

Các đồng đội của anh nhanh chóng đưa anh ta trực thăng và cầm máu cho hai chân anh. Jones kể lại với niềm tự hào: “Họ không biết còn quả bom nào gần đó hay không nhưng khi tôi bị thương, họ đã lập tức chạy tới.” Khi quay trở lại Mỹ, anh đã phải học đi bằng hai chân giả. Anh nhanh chóng thử thách bản thân với các hoạt động như đạp xe đạp, chạy và chèo thuyền. Trên blog của anh, anh ấy viết: “Tin nhắn đầu tiên tôi gửi cho người bạn Daniel của mình là… chúng ta cần quay lại làm việc. mặc dù tôi vừa ra khỏi khu chăm sóc đặc biệt và anh ấy vẫn còn đang được chữa trị trong đó.”

Chỉ hai năm sau khi mất đi đôi chân, Jones đã đạt huy chương đồng chèo thuyền tại Paralympics ở Luân Đôn. Vào mùa đông năm sau, anh đã đạp xe đạp hơn 5,000 dặm từ tiểu bang Maine đến California. Anh kể: “Đã có lúc tôi cảm thấy rất lạnh vì trời đổ tuyết. Tôi bị ướt và cảm thấy buồn chán. Nhưng mục tiêu của tôi quan trọng hơn là việc cảm thấy ấm áp, khô ráo hay thoải mái… Đó là một phần của người lính Thùy quân lục chiến. Nhiệm vụ của bạn quan trọng hơn bạn.”

Chuyến đi đó anh đã nhận được sự ủng hộ và gây quỹ 125,000 Mỹ kim cho những chương trình từ thiện cựu binh. Anh hy vọng con số này sẽ đạt ngưỡng 1 triệu Mỹ kim khi anh hoàn tất cuộc chạy marathon thứ 31 của mình.

Anh nói với tờ Time 4 ngày trước kỳ marathon đầu tiên rằng sau 18 tháng luyện tập, anh đã rất sẵn sàng. Nếu vụ việc năm 2010 đã cho anh bài học gì thì đó chính là hãy hành động khi bạn có thể. Bạn sẽ không bao giờ 100% sẵn sàng để làm điều gì nếu bạn không làm nó.”

Nam Phố

BÀI VIẾT LIÊN QUAN
- Advertisment -

MỚI CẬP NHẬT

spot_img