Friday, June 9, 2023
spot_img

Bức thư rơi nước mắt của nạn nhân bị sinh viên Stanford hiếp dâm

Cali Today News – Cho đến sáng hôm nay, đã có hơn 310.000 người ký vào thỉnh nguyện thư yêu cầu bãi nhiệm thẩm phán tòa Thượng thẩm Aaron Persky, vị quan tòa đã kết án Brock Allen Turner chỉ 6 tháng tù giam trong vụ hiếp dâm một phụ nữ bất tỉnh trong buổi tiệc diễn ra khuôn viên trường đại học Stanford vào ngày 18 tháng giêng năm 2015. 

Vào tháng 3 vừa qua, Turner, sinh viên năm nhất trường đại học Stanford và là vận động viên bơi lội đầy triển vọng, bị bồi thẩm đoàn truy tố ba tội danh hiếp dâm một người bất tỉnh, dùng tay xâm hại tình dục một người bất tỉnh, và hành hung với ý định cưỡng dâm. Trong khi công tố viên yêu cầu bản án 6-8 năm tù, thì vào hôm thứ năm tuần trước anh ta chỉ bị kết án 6 tháng tù.

Mặc dù việc bãi nhiệm một vị thẩm phán hoàn toàn không đơn giản, nhưng với số lượng người ký thỉnh nguyện thư khổng lồ như vậy, cho thấy vụ việc đang dấy lên làn sóng phản đối dữ dội, không chỉ ở Hoa Kỳ mà rất nhiều nơi khác trên thế giới.

Thỉnh nguyện thư kêu ghi, “Thẩm phán Persky đã thất bại trong việc nhận ra sự thật rằng Brock Turner là một nam vận động viên ngôi sao da trắng tại một trường đại học danh tiếng không cho phép anh ta được hưởng khoan dung.”

Thẩm phán tòa kết án dựa vào việc bị can chưa có tiền án tiền sự, và đã tỏ ra hối lỗi ăn năng. Anh ta sẽ chịu quản chế và bị ghi danh tội phạm tình dục vĩnh viễn.

Được biết, gia đình Turner đang làm thủ tục phúc thẩm. Điều này có nghĩa, nạn nhân phải tiếp tục quay trở lại tòa, sẽ tiếp tục với những nỗi đau chưa nguôi.

Vào hôm thứ 5 tại phòng kết án ở Palo Alto, nạn nhân đã đọc bức thư dài 12 trang. Cả khán phòng lặng ngắt như tờ, giọng cô gái có lúc nghẹn ngào, có lúc rành mạch từng chữ hướng về bị cáo. Bức thư đầy cảm xúc, đầy sức mạnh truyền cảm của nạn nhân 23 tuổi được lưu truyền chóng mặt trên mạng.

“Thưa quý tòa,

Nếu được phép thì hầu hết bức thư này, tôi xin gởi trực tiếp đến bị cáo.

Anh không biết tôi, nhưng lại đã ở bên trong cơ thể tôi, đó là lý do mà chúng ta có mặt ở đây hôm nay.

Vào tối ngày 17 tháng giêng năm 2015, một tối thứ bảy yên tĩnh. Bố tôi nấu bữa tối, và tôi ngồi trên bàn cùng với em gái ghé nhà chơi cuối tuần. Tôi có công việc toàn thời gian, và gần như đã đến giờ đi ngủ, nên dự tính sẽ ở nhà xem truyền hình, đọc sách, trong khi em gái đi dự tiệc với bạn bè. Bỗng dưng tôi thay đổi ý định đi chơi với em vì chúng tôi chỉ có một buổi tối với nhau, hơn nữa bữa tiệc chỉ cách nhà 10 phút. Trên đường đi, tôi còn đùa, những chàng trai sinh viên trẻ chắc vẫn còn niềng răng, còn em gái giỡn lại, chắc tôi là là bà già ở bữa tiệc. Có lẽ vì vậy mà tôi mất cảnh giác, uống nhanh mà quên mất tửu lượng của mình giảm đáng kể từ hồi còn sinh viên.

Điều đầu tiên khi mở mắt ra là tôi phát hiện mình đang nằm trên cáng cứu thương trong một hành lang. Máu khô và băng dán trên cánh và khuỷa tay, tôi nghĩ mình chắc đã bị té trong một văn phòng ở trường. Tôi rất bình tĩnh, tự hỏi em gái ở đâu. Một cảnh sát đến giải thích tôi bị hành hung. Lúc này tôi vẫn bình tĩnh, bảo đảm là anh ấy không nói chuyện sai người. Cuối cùng thì tôi cũng được phép vào phòng vệ sinh. Tôi kéo chiếc quần của bệnh viện xuống, rồi đưa tay kéo quần lót, nhưng không có gì ở đó. Tôi vẫn nhớ rõ cảm giác bàn tay đụng vào da thịt, trống không. Nhìn xuống, không có gì. Một mảnh vải mỏng, vật duy nhất ngăn cách bộ phận kín với những thứ khác không còn ở đó, và mọi thứ trong tôi lặng yên. Cho đến giờ tôi vẫn không biết dùng từ ngữ nào để miêu tả đúng cảm giác lúc đó. Để tiếp tục thở được, tôi chỉ nghĩ có thể cảnh sát đã phải dùng kéo cắt chúng làm bằng chứng.

Rồi tôi bắt đầu cảm nhận được lá thông ngọ nguậy phía sau cổ, bắt đầu kéo chúng ra khỏi tóc. Tôi nghĩ, có lẽ lá thông rơi xuống đầu. Đầu óc bắt đầu quay cuồng.

Tôi di chuyển từ phòng này sang phòng khác với một chiếc chăn quấn chung quanh, lá thông rơi rớt sau lưng. Tôi được yêu cầu ký giấy tờ ghi “Nạn nhân hiếp dâm” và tôi nghĩ chắc có gì đã xảy ra. Quần áo bị tịch thu, và tôi đứng trần truồng khi y tá cầm thước đo những vết trầy trên cơ thể, rồi họ chụp hình chúng. Cả ba chúng tôi, 6 bàn tay chải lá thông khỏi tóc, chất đầy một bịch. Rồi họ tiến hành xét nghiệm chỗ kín, hậu môn, chích thuốc, uống thuốc …
Phải mất vài giờ sau mới xong, lúc đó tôi mới được tắm. Tôi đứng trong làn nước, khám cơ thể mình, và bỗng dưng tôi không muốn nó nữa. Kinh hãi, tôi không biết chuyện gì đã xảy ra, nếu cơ thể mình bị ô nhiễm hay không, ai đã đụng đến? Tôi chỉ muốn cởi bỏ cơ thể mình như cởi bỏ chiếc áo khoác, để lại bệnh viện.

Vào sáng hôm đó, người ta cho biết tôi được tìm thấy phía sau một thùng rác, bị một người lạ xâm hại, và tôi cần phải làm xét nghiệm HIV vì triệu chứng không xuất hiện tức thời. Nhưng hiện tại, tôi có thể về nhà, trở lại cuộc sống bình thường. Hãy tưởng tượng, quay trở lại thế giới thường nhật với chừng đó thông tin?

Em gái tôi đến đón, khuôn mặt đẫm nước mắt, méo xẹo. Ngay lập tức theo bản năng, tôi chỉ muốn tẩy nỗi đau buồn của em. Tôi mỉm cười, trấn an mình ổn, hãy về nhà, ăn cái gì đó. Em không biết, bên trong lớp áo là những vết xướt, băng dán, âm hộ đau rát, lạ lẫm. Tôi cảm thấy trống rỗng. Chúng tôi về nhà, em gái ôm tôi hàng giờ.

Bạn trai lo lắng, gọi điện hỏi chuyện gì đã xảy ra. Tối hôm qua anh gọi trong lúc tôi bất tỉnh, anh phải dục em gái đi kiếm tôi. Tôi thực sự chưa biết phải nói chuyện với bố mẹ và anh ấy thế nào. Tôi có thể đã bị cưỡng dâm ngay phía sau thùng rác, nhưng tôi không biết bằng cách nào, khi nào và ai là thủ phạm. Tôi sợ phải chứng kiến nỗi sợ hãi trên khuôn mặt người thân của mình, nên tôi giả vờ như tất cả mọi chuyện đều không có thật.

Ráng đẩy mọi thứ ra khỏi tâm trí, nhưng chúng quá nặng nề. Tôi không nói, không ăn, không ngủ, không trò chuyện với ai. Xong việc, tôi lái xe đến nơi hẻo lánh và một mình gào thét. Một tuần sau, vẫn không có ai gọi điện cho tôi biết chuyện gì đã xảy ra. Vật duy nhất nhắc nhở tôi đây không phải là một ác mộng, đó là chiếc áo bệnh nhân được tôi cất trong tủ quần áo.

Trong một ngày tại sở, đọc tin trên điện thoại, lần đầu tiên tôi mới biết chuyện gì đã xảy ra với mình. Là nạn nhân, nhưng tôi chỉ biết mọi việc như những người khác. Đó là giây phút tôi chợt nhận ra, lá thông không phải rơi từ cây xuống dính đầy tóc tôi.

Anh ta cởi đồ lót của tôi ra, đặt ngón tay vào bên trong tôi, và tôi thậm chí còn không biết người này. Đọc câu chuyện xảy ra với mình mà tôi vẫn nghĩ không thể nào sự thật. Không thể tưởng tượng gia đình sẽ như thế nào khi bố mẹ đọc báo. Tôi vẫn tiếp tục đọc, đọc, và đọc đến đoạn mà tôi sẽ nhớ mãi: theo anh ta, tôi thích điều này. Tôi thích thú! Một lần nữa, tôi không có từ ngữ nào miêu tả đúng cảm xúc lúc đọc đến đây.

Tối hôm đó, tôi ngồi xuống nói chuyện với bố mẹ, báo rằng con gái họ bị hành hung và đừng đọc tin tức vì càng đọc sẽ càng tức giận. Điều quan trọng nhất là ‘con ổn, con vẫn hiện diện trước mặt bố mẹ, con ổn!’ Nhưng thực sự tôi không ổn tí nào.

Một lần nữa, qua báo chí, tôi mới biết những bộ phận kín đáo trên cơ thể hoàn toàn phơi bày, ngực bị người quấy rối, tay người ta sờ soạn cùng với những cọng thông, cây củi bên cạnh, da trần và đầu tôi bị người ta chà đi chà lại phía sau thùng rác khi cơ thể bất tỉnh. Vấn đề ở chỗ, tôi không nhớ thì làm sao có thể chứng minh mình không thích.

Tôi nghĩ có người làm chứng, dơ bẩn trên cơ thể tôi, anh ta bị bắt giữ, đâu cần phải xét xử. Mọi việc sẽ được giải quyết, anh ta xin lỗi và chúng tôi sẽ bỏ lại sau lưng, bước tiếp. Nhưng thay vì vậy, tôi được biết gia đình anh ta mướn luật sư giỏi, chuyên gia nhân chứng, những người lôi mọi thông tin chi tiết cá nhân của tôi, tìm lỗ hổng của hai chị em để chứng mình vụ hành hung tình dục này chẳng qua bị hiểu lầm. Và anh ta sẽ tìm cách chứng minh với thế giới, chẳng qua mình bị bối rối chút đỉnh. Vì tôi không nhớ gì cả, nên tôi không thể chứng minh điều này đi ngược lại ý muốn. Người ta bảo rằng, chúng tôi nên chuẩn bị tinh thần khó mà thắng trong vụ này. Tôi không có quyền lực, không có tiếng nói, không tự vệ được. Mất trí nhớ đã phản lại tôi.

Rồi đến lượt anh ta khai, và lúc này tôi một lần nữa trở thành nạn nhân. Như dự đoán, một năm sau thì Brock có câu chuyện mới.

Anh có tội. 12 hội thẩm viên truy tố anh ba tội danh trọng tội. 12 phiếu thuận có tội, 36 “yes” xác định có tội, tức là 100%. Tôi nghĩ mọi điều có thể kết thúc tại đây, cuối cùng thì anh ta sẽ nhận ra lỗi lầm, thực tâm xin lỗi, và chúng tôi sẽ tiếp tục cuộc sống. Đúng lúc này thì tôi đọc được tuyên bố của anh ta.

(Nạn nhân đã đối đáp từng điểm một trong tuyên bố của bị can.)

“Cuối cùng anh nói, tôi muốn chứng tỏ cho mọi người biết một đêm uống rượu có thể hủy hoại một cuộc đời! Chỉ một cuộc đời ư? Cuộc đời của anh, thế còn cuộc đời của tôi thì sao. Hãy để tôi lặp lại lời anh, tôi muốn chứng tỏ cho mọi người thấy một đêm uống rượu có thể hủy hoại hai cuộc đời. Anh và tôi. Anh là nguyên nhân, tôi lãnh hậu quả. Anh đã kéo tôi xuống địa ngục, lôi tôi trở lại cái đêm kinh hoàng đó lặp đi lặp lại. Tôi gục ngã, sụp đổ ngay từ giây phút anh hành động. Anh bị hủy hoại, cứng như bê tông cốt thép, xé bỏ mọi danh hiệu, bằng cấp, ghi danh, trong khi tôi bị hủy hoại bên trong, vô hình, và tôi mang nỗi đau trong mình. Anh đã lấy đi giá trị của tôi, sự riêng tư, năng lượng, thời gian, sự an toàn, sự thân mật, tự tin, tiếng nói, cho đến ngày hôm nay.”

Lá thư cũng cám ơn, từ sinh viên thực tập, từ cảnh sát, y tá, nhân viên điều tra đã lắng nghe, bác sĩ tâm lý, gia đình, bạn trai, bạn bè, sếp, tất cả mọi người và đặc biệt là hai vị cứu tinh, hai anh hùng đã cứu cô, những người mà cô chưa từng gặp mặt.

“Cuối cùng, các cô gái ở tất cả mọi nơi, tôi luôn luôn bên cạnh các bạn. Vào những buổi tối khi bạn cảm thấy cô đơn, tôi sẽ bên cạnh. Tôi sẽ đấu tranh mỗi ngày cho các bạn, sẽ không ngừng đấu tranh, tôi tin tưởng vào các bạn.”

Cám ơn!”
Hương Giang (Lược dịch)

BÀI VIẾT LIÊN QUAN
- Advertisment -

MỚI CẬP NHẬT