Friday, March 29, 2024

Bao Giờ Em Quên?

Cali Today News – Ngày xưa bao chàng trai miền trung phải giã biệt quê nghèo, khô cằn sỏi đá ra đi về nam tìm con đường sự nghiệp. Bởi vì sao? bởi vì ‘quê em nghèo lắm anh ơi! mùa đông thiếu áo hè thời thiếu ăn” (Phạm đình Chương).

bao gioNhững người trai, tuổi chưa đến hai mươi, bao ước mơ, bao giấc mộng phồn hoa phải chăng là sức cuốn hút cho họ phụ rẫy lời ‘thề non hẹn biển’ nào đó với người yêu, với cô thôn nữ bên luỹ tre làng, từng dưới trăng hò hẹn, khi lúa mới trổ đòng đòng khi mùa giáp hạt như ngấn lệ đau thương cho những cuộc tình tuy đượm nồng cùng bươn chãi trong đói cơm rách áo.

Và những khoảng cách ngày xưa xa vời vợi. Ra đi, về nam nhưng cô thôn nữ lại tưởng như ‘ngàn trùng diệu vợi’ chẳng bao giờ gặp lại người thương. Một lần đi như rứt ruột, người phương nam có giữ được thề xưa, để người con gái đợi chờ và mãi đợi chờ?

Hỏi em rằng, em ở ngoài ấy ra sao?
Má xưa còn thắm còn thắm hoa đào?
Mắt xưa còn xanh màu biếc?
Nụ cười có đẹp trăng sao?
(Bao giờ em quên- DK)

Người tình ra đi nhưng lòng đau đáu hướng về quê, nơi người yêu đang mãi đợi. Mong nét xưa còn ‘xanh màu biếc’, đợi anh xin vững niềm tin như hai ta thường nhìn lên bầu trời quê hương hằng đêm đẹp như trăng sao ngày đó.

Những khoảng cách hun hút xa xôi, quê hương cách trở quan san. Một ngày xưa không có những chiếc máy bay hiện đại hay những chiếc xe đò tân tiến xa hoa như hôm nay. Những khoảng cách khi ra đi, và ngày trở lại có thể tóc đã bạc hay má đã nhăn theo vết hằn năm tháng.

Một khoảng cách của núi rừng trùng điệp, của con đường thiên lý xa khuất tầm nhìn. Người trai ra đi có ngoài lại đằng sau, quê hương khuất xa hơn cả chân trời.

Thời gian vẫn là điều thử thách. Phương nam mịt mù, khi đã quyết ra đi tìm tương lai vẫn mong em tin ngày trở lại. Sự hồi hộp lo âu cho người yêu có thể mòn mõi đợi chờ. Thời xuân sắc của người con gái chỉ có một lần không bao giờ trở lại. Và người con trai lo âu cái cảnh:

Phòng không đêm vắng?
Ai về mai nắng chiều mưa? (DK)

Rồi người yêu xưa khó lòng chờ đợi, phải sang ngang do e rằng tuổi xuân heo hắt khi người con gái chỉ một lần xuân.

Có thể ngày trở về anh chỉ còn dấu chân kỷ niệm, bên bến đò xưa chỉ còn lại dấu vết đám đưa dâu, để anh phải thất vọng ê chề nhìn cảnh

“Hương Giang thuyền không chỗ đậu

Đưa người đẹp ấy sang ngang “(DK)

Anh rất mong đừng bao giờ thế. Dù miền nam mưa nắng hai mùa, dù phương nam “bốn mùa nắng cháy” anh thề sẽ trở về quê khi công thành danh toại để cùng người yêu “thấp sáng hoa đèn”.

Nhưng đêm đêm anh vẫn hướng về miền trung thương nhớ và mong rằng:
“xin đừng bao giờ em quên”

Chỉ thế thôi.
DHL

BÀI VIẾT LIÊN QUAN
- Advertisment -

MỚI CẬP NHẬT

spot_img